17 tháng 2, 2011

Đợi...

...Tắt máy tính.
Nằm xuống.
Cầm 1 cuốn sách đọc để ru mình vào giấc ngủ...
Đọc hết cả quyển "nhẫn thạch" - 1 tiếng.
...Không ngủ được.
Tắt điện.
Nhắm mắt.
...Không ngủ được.
Bật điện.
Bật máy tính.
Mưa. Từng giọt mưa lộp độp... Tiếng mọt kèn kẹt trong từng thớ gỗ...
Em. Chỉ mình em...
Giá như anh có thể hiểu, có thể hiểu hơn 1 chút về em...

Em bảo : "Anh đi đi"
Sao anh không đứng lại?
Em bảo : "Anh đừng đợi"
Sao anh vội về ngay?

Lời nói thoảng gió bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Mà sao anh dại thế
Không nhìn vào mắt em

Mà sao anh dại thế
Không nhìn vào mắt em
Không nhìn vào mắt sầu
Không nhìn vào mắt sâu?

Những chuyện buồn qua đi
Xin anh không nhắc lại
Em ngu khờ vụng dại
Anh mơ mộng viển vông

Đời sống nghiệt ngã không
Cho chúng mình ấm mộng
Thì thôi xin gửi sóng
Đưa tình về cuối sông

Thì thôi xin gửi sóng
Đưa tình về cuối sông
Đưa tình về với mộng
Đưa tình vào cõi không

16 tháng 2, 2011

Thương...

           Đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao lại như thế, không thể nói là không có lý do gì được, nhưng mà thật khó để cắt nghĩa rõ ràng...
          Mâu thuẫn quá tôi ơi! Muốn lắm...nhưng không thể kiểm soát được hành động của mình...
           Thôi, cứ để xem mọi việc đi đến đâu...
          Dù rằng, mình đang giống như 1 con sông nhỏ... sắp cạn rồi...
          Dù rằng, đêm thi thoảng vẫn giật mình... hẫng hụt...
          Dù rằng, bỗng dưng òa khóc như bị đòn oan...
         Chưa đủ tỉnh táo để phân định đúng - sai. Nhưng có lẽ đến giờ cũng không còn quá quan trọng nữa, bởi vì đã và đang phải trải qua những cảm xúc như thế nào... mình biết... như thế cũng là đáng trách lắm rồi...
             Ngủ ngoan nào, mai sẽ là 1 ngày tươi đẹp...

15 tháng 2, 2011

Trời Hà Nội mênh mông lắm...

            Lần đầu tiên ra Hà Nội, là khi em đã lớn! Thời gian này 6 năm về trước. 17 tuổi, lớp 12 - tập huấn đội tuyển. Khi ấy em háo hức lắm, nhiệm vụ là đi học nhưng mà em...em mơ về 1 nơi lung linh ánh đèn với những con đường nồng nàn hoa sữa...em nghĩ xem mình sẽ chơi gì, mua gì "từ Hà Nội" về...tụi em tíu tít hỏi nhau xem mình sẽ được ở KS nào... Em không bao giờ quên được: nhà khách Bộ Nông Nghiệp số 1B, Ngọc Hà, Bắc Sơn, Ba Đình, Hà Nội. Tối đầu tiên ở HN, cả lũ kéo nhau ra bốt điện thoại đầu ngõ, gọi điện về nhà báo nơi mình đang ở, dù rằng bố mẹ cũng chả biết nó là chỗ nào. Để rồi, con đường Ngọc Hà, Đội Cấn, vườn Bách Thảo, lăng Bác, Hồ Tây...trở nên quen thuộc, thân thương với em.
           Cái lần đầu tiên ấy bao nhiêu là kỷ niệm. Là những bữa ăn: Bách Thảo với ngô chiên ngon tuyệt, là bữa ăn mà thầy gọi mỗi 1 món: cá chép om dưa mà đứa nào đứa nấy im thin thít, sau đấy thì...rụt rè gọi thêm...mấy quả trứng luộc. Là buổi mấy thầy trò đi dạo, thầy thì chẳng biết đường mà cứ phăng phăng đi trước, "dắt díu" lũ HS đi đằng sau, không biết phải đi bộ qua đường khi đèn đỏ và đi trên vạch sơn trắng, để rồi có vài người vụt qua còn ném lại câu "đồ nhà quê"! Là buổi tối mấy thầy trò đi bộ mỏi cả chân để tìm bằng được quán phở đêm, để biết thế nào là "phở Hà Nội". Là phòng ở mấy đứa ghép 2 giường lại với nhau, sắp xếp lại đồ đạc trong phòng để hôm sau giám đốc phải nhắn lại trên giấy: "đề nghị quý khách để nguyên vị trí đồ đạc trong phòng..." Là những màn làm quen, giao lưu với các chú cảnh vệ, để khi trở về quê rồi, suốt nửa năm sau vẫn thư từ qua lại, hẹn gặp nhau "Hà Nội mùa thu"... Là buổi cuối, đi mua quà về nhà: bước chân vào cửa hàng "cây nấm nhỏ" mà hoa cả mắt vì sao nhiều đồ đẹp thế, cái gì cũng muốn mua, quý lắm chỉ vì nó "made in Hanoi", rồi nâng niu cân dâu tây để trên oto về nhà, nó dập nát không thương tiếc nhưng vẫn sung sướng đưa cho cả nhà ăn, cứ coi nó như là của ngon vật lạ...
           Hà Nội trong em khi ấy đẹp đến diệu vợi, say đắm...
           Hà Nội trong em khi ấy lãng mạn, nồng nàn và đầy bao dung...
          1 tuần thôi, đủ để gieo mầm trong em lời hẹn ước...nhất định sẽ quay lại nơi này...
Và rồi em đã thực hiện được lời hẹn ước ấy. Tháng 9 nhập học... Giờ thì em đã ở đây được 6 năm.
           Hà Nội với em bây giờ là tắc đường, là bụi bặm, là bon chen.
          Hà Nội với em không còn là căn phòng KS có 2 chiếc giường ga gối trắng tinh, rộng thênh...mà là phòng trọ mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh với 1 chiếc giường, nhỏ thôi nhưng xoay xở thế nào vẫn thấy lạnh.
           Thế nhưng...em vẫn yêu Hà Nội. Vì nơi này có ước mơ 1 thời của em, có những năm tháng tuổi trẻ sống hết mình của em, có những kỷ niệm của em, có tương lai của em. Và...nơi này có anh!
           Chuyện của anh và em đang như 1 dấu phẩy, 1 nốt lặng...nó khiến em chòng chành...
Ngày hôm nay, Hà Nội với em mênh mông lắm...


13 tháng 2, 2011

Con người mới

        Hôm nay đi dạy, sau gần 20 ngày nghỉ Tết. Đứng trên bục giảng, mới thấy mình vẫn say nghề lắm. Cứ quầy quậy lắc đầu rằng không thích làm giáo viên đâu, rằng GV nghèo lắm, rằng thích nghề gì đó "bề nổi" hơn, nhưng hình như nghề đã chọn mình. Tâm huyết vẫn ngập tràn trong khí quản, để thỏa sức phiêu hàng tiếng đồng hồ. Vẫn thấy ấm lòng khi nhận được tin nhắn của HS cũ, thấy vui vui khi được gọi bằng "cô" của 1 "em" HS 40 tuổi, thấy hạnh phúc khi nhìn vào ánh mắt lóng lánh. Khi mà không gian lặng phắc, mấy chục con người như nuốt từng lời mình nói....sung sướng đến run người! Đúng rồi, khi được nói, được chia sẻ, được lắng nghe, được thấu hiểu...mình mới thật là mình!!!
          Trên đường về hôm nay mình đã suy nghĩ nhiều, vẽ ra trong đầu bao nhiêu dự định. 1 năm tới, 2 năm tới, 5 năm tới, mình sẽ hoàn thành những mục tiêu gì. Thời gian vừa qua, mình sống vô nghĩa quá: lười biếng, ỷ lại, hèn nhát - 1 con người xấu xí với 1 rổ những "giá như" và ghen tỵ... Cả ngày nằm dài, đọc báo, nghe nhạc, xem phim, ăn và ngủ. Lười học, lười vận động, ngại cả đi chơi nhưng nguy hiểm nhất là tự ti - thứ mà trước đây không bao giờ có trong từ điển của mình.
          Chỉ có 1 con đường duy nhất: phải thay đổi! Nói đúng hơn là tìm lại chính mình của ngày xưa: mình của 1 thời đầy lửa. Cũng không khó lắm đâu, chỉ vì mình thiếu quyết tâm và nghị lực. Mình cứ tự nhận là mình ích kỷ, mình yếu đuối để tự cho phép mình trượt dài trên con đường thỏa hiệp, dễ dãi. Bước sang năm mới, tự hứa với lòng mình phải cố gắng, chăm chỉ để đạt được những mục tiêu đề ra.
          Được sống đã là hạnh phúc! Cuộc sống như những gì mình đang có đáng trân trọng biết bao nhiêu. Thật xấu hổ nếu sống vô nghĩa, thiếu trách nhiệm như những ngày qua. F5 lại bản thân, hãy cứ chân thành và tỉnh táo, hãy cứ nhiệt huyết và nỗ lực không ngừng...
         Rồi 1 ngày không xa...
         Cố lên nhé, Nhung ơi!

3 tháng 2, 2011

Giao thừa

          2 ngày trước mình ốm, nằm bẹp, thấy mấy đứa cháu chạy nhảy la hét mà thèm. May thế, đúng hôm nay, 30 tết lại khỏe. Nhưng mà, mẹ lại ốm, hình như thay cho mình hay sao ấy!;(
         Vừa giao thừa xong. Vui! Đi Lễ về, theo kế hoạch là định sẽ cùng Upm đi xem bắn pháo hoa rồi về xông nhà nhưng mà...cái xe đề mãi chẳng được, nguyên nhân là tụt ắc quy. Thế mới ác chứ - đúng 12h kém 10. Cuối cùng thì đành phải đưa em Candy cho Upm...về nhà, hic. Nhưng mà dù sao thì vào thời khắc giao thừa, mình cũng đang bên cạnh Upm!:)
        Đây là những pic đầu tiên của năm mới, khi mình vừa xông nhà:
Bố Nhi xì tin, hihi!


          Như thông lệ hàng năm, sẽ đi chúc Tết 1 lượt nhà tất cả các bác. Đầu tiên là nhà mình sang nhà bác Lành:

 Rồi đến nhà bác Hiền:


1,2,3 zô!zô!

Giai xinh gái đẹp! =))
 Tiếp tục rồng rắn sang nhà bác Nguyên:



Và bác Hương...


Hành quân vào chị Huyền:


Chốt hạ tại nhà mình, oánh chén:

         Năm nay, các bác giai nhà mình còn đại diện cho từng nhà xuống chúc Tết nhà bác Hảo và anh Khánh luôn chứ.
        Cầu chúc 1 năm mới bình an và hạnh phúc!
        Còn bi giờ thì mình phải đi ngủ thoai, lấy sức mấy ngày tới còn chơi bời tẹt ga nữa chớ! he he!