Vào lúc này, mình đang hì hục cóp 1 đống ảnh từ máy ra cho nó, còn nó - thằng em mình đang ngồi bên cạnh, nhắn tin chíu chít, rồi...khóc! 2 ngày 1 đêm đi liên hoan, tụ tập chia tay cuối cấp. Mình biết mà, biết là thế nào nó chả khóc, y như rằng về nhà thấy mắt đỏ hoe. Nó kể: Huy không khóc rưng rức, nước mắt chỉ chảy nhiều thôi. Từ lúc tối về đến giờ vẫn chưa thoát khỏi "dư âm" hay sao ý, tự nhiên thấy nghe điện thoại rồi ông ổng hát: "nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn..." hoá ra là 1 ông mãnh gọi điện đến, bật bài này cho nghe. Haiz, thương thương!
6 năm trước thì mình cũng có khác gì đâu nên bây giờ hoàn toàn đồng cảm, hic!