28 tháng 10, 2010

Standby

            Ngày lớp 11, chị H đi học Đại học gửi về cho mình 1 tấm bưu thiếp về phong cảnh Huế: dòng sông Hương trong ánh chiều tà. Đẹp buồn, thơ mộng, lãng mạn. Không hiểu sao nhìn bức ảnh đấy mình cứ thấy bồi hồi, nao nao và luôn có 1 ý nghĩ rằng: nhìn thấy nó tức là mình phải cố gắng học, để đậu ĐH, để được làm SV như chị. Mình lồng ảnh vào trong khung kính để trên bàn học, cứ lúc nào xao nhãng là lại tự nhắc nhở mình.
            Ngày nay, mình đã tốt nghiệp ĐH, không còn thấy ĐH là điều gì ghê gớm nữa. Nhìn lại thì bao giờ cũng thấy cái mình đã đạt được là bình thường. Đã nghĩ rằng, ĐH là 1 cái gì đó đảm bảo cho tương lai giờ thì thấm thía, ĐH mới chỉ là bước đi chập chững đầu tiên. Nhưng cũng tệ là cái "đà" học hành đã dần rơi rớt hết. Cũng là cao học đấy, học dồn dập, rồi lại nghỉ, rồi lại dồn dập. Chả hiểu kiểu gì nữa, 1 năm rồi chắc chả thêm được gì vào đầu.
           Con đường thì mình đã vẽ ra phía trước, tất cả đã sẵn sàng, thế sao bắt đầu lại khó thế. Ăn-ngủ-chơi, cái điệp khúc ấy cứ tiếp nối nhau, dắt tay nhau dung dăng dung dẻ mà chưa có dấu hiệu gì là dừng lại cả. Ngồi cafe cùng ĐK, lòng quyết tâm như 1 quả bóng được thổi căng lên 1 lúc, về nhà lại xẹp lép. Chị M, chị H đã đi rồi, Rồi bạn T nữa! Mình muốn được như thế quá! Được đi, được bay, được ngắm nhìn thế giới rộng lớn, để thấy mình quá nhỏ bé trong đời này...
          Tất cả là tại mình thôi. Mình vẫn thế, chả tốt hơn được tí nào. Vẫn trì trệ, ù lì, chỉ ngụy biện là giỏi. Nhưng biết mà không sửa còn tệ hại hơn.
          Mệt mỏi với mình quá!

27 tháng 10, 2010

Cánh đồng bất tận & Đường Sơn đại địa chấn

            2 ngày liên tiếp xem 2 bộ phim khác nhau: 1 của Việt Nam và 1 của Trung Quốc nhưng cả 2 có 1 điểm chung là đều lấy được nước mắt của khán giả.
           "Cánh đồng bất tận" là bộ phim điện ảnh được trông đợi nhất trong năm. Phải nói rằng công tác PR của bộ phim quá tốt nên trước ngày công chiếu "cánh đồng bất tận" đã thu hút được sự quan tâm của đông đảo khán giả yêu điện ảnh. Đặc biệt với những ai đã đọc nguyên tác truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư lại càng tò mò xem bộ phim này sẽ "làm được đến đâu" và "làm như thế nào" để lột tả được hết cái hồn của tác phẩm.
           Tôi chẳng am hiểu gì về điện ảnh, cũng chả dám sắm vai 1 nhà phê bình nhưng theo nhận xét chủ quan thì "Cánh đồng bất tận" là 1 bộ phim hay nhưng không phải bộ phim xuất sắc. Cảm giác khi xem xong phim là Tiếc. Tiếc vì phim có thể (và đáng ra) phải hay hơn thế. 120 phút với 1 bộ phim điện ảnh là thời gian chấp nhận được nhưng có những chỗ thừa và những chỗ thiếu.
           Tôi kỳ vọng nhất ở đoạn cuối: Nương bị cưỡng hiếp trước mặt người cha của mình. Và trong cơn đau đớn, tuyệt vọng, Nương không tên cha mà bản năng đã kêu cứu "Điền! Điền ơi!" - người em trai. Đây mới là đỉnh cao bi kịch của ông Võ. Nhưng đáng tiếc, bộ phim đã thay đổi chi tiết đắt giá này - Nương gào khóc "tía ơi, cứu con!". Nương của Nguyễn Ngọc Tư bất động lặng im nghe cơ thể 17 của mình bị xé toạc, lặng im để nước mắt lăn dài vì nghĩ đến mẹ. Nương của Nguyễn Phan Quang Bình lại la hét, giãy dụa. Rõ ràng cách diễn này không nêu bật được sự đớn đau cùng cực, ê chề, bất hạnh của Nương, chưa thể chạm đến tầng sâu cảm xúc của nhân vật. Đáng lẽ phải là 1 trường đoạn thì chỉ có vài phút ngắn ngủi. Đáng lẽ phải là sự lặng im thì lại "ồn ào" rất kịch. Đây là cái thiếu thứ nhất.
           Cái thiếu thứ 2 là đất diễn cho nhân vật Điền. Cảnh Điền ôm chiếc áo lót của Sương mà hôn là 1 cảnh diễn khó để thể hiện được sự đấu tranh quyết liệt của bản năng, lý trí và cảm xúc. Chi tiết này cũng diễn ra quá nhanh, quá nông khiến khán giả vẫn chưa thể hiểu rốt cuộc tình cảm của Điền dành cho Sương là thứ tình cảm gì: tình yêu nam nữ? tình yêu của con dành cho mẹ? hay em yêu chị?
          Thứ ba, là những cái thừa. Đó là sự rên rỉ, kêu than của Sương khiến người ta sốt ruột; là những cảnh quay ông Võ với Nương trên thuyền (khi không còn Sương và Điền) khiến bộ phim dài dòng, mệt mỏi.
          Thứ tư, bộ phim đã có những cảnh quay rất đẹp về sông nước miền Tây: những cánh đồng lúa vàng rực, những cánh cò trắng muốt, những đồng cỏ xanh rờn... Nhưng vì nó đẹp quá, "điện ảnh" qua nên có cảm giác đó là vùng quê trù phú, màu mỡ, chợ búa ồn ào mà không phải là sự cô độc, sự mêng mang, sự bế tắc, bất tận của kiếp người...
          Cuối cùng là cái kết của bộ phim: ông Võ trở thành người lái đò đưa trẻ em trong làng qua sông đến trường. Là 1 cái kết có hậu. Tôi cứ nghĩ rằng, giá như bộ phim kết thúc ở cảnh ông Võ phủ phục bên thân thể rách bươm của con gái, con thuyền từ từ trôi dần xa thì có lẽ hay hơn. Chất điện ảnh ở đây đã  buộc 1 cái kết khiên cưỡng để làm "tròn vai" của 1 bộ phim, so ra thì tầm thường so với nguyên tác.
          Điều đáng tiếc nhất, bộ phim chỉ mới vẽ nên được câu chuyện thương tâm của 1 cá nhân, 1 gia đình mà không khái quát lên được đó là cánh đồng của nhân nhân loại - cánh đồng của yêu thương, đau khổ và hận thù - cánh đồng bất tận...
--------------------------
           "Đường Sơn đại địa chấn" - bộ phim về trận động đất năm 1976 ở Tứ Xuyên khiến hơn 240.000 người thiệt mạng. Có thể nói, hình ảnh, âm thanh, diễn xuất đã lay động được mọi cảm quan của khán giả. Bởi bộ phim không hề diễn mà rất thật. Thật từ bối cảnh, thật từ diễn viên, thật từ logic tâm lý.
           Không hề chia thành các tuyến nhân vật, không có nhân vật phản diện trong phim. Nếu có nhân vật phản diện, họa chăng đó chỉ là "ông Trời" - đã gây nên tai họa khủng khiếp, làm tan nát trái tim của hàng triệu người. Kịch bản của "Đường Sơn đại địa chấn" tạo nên những nhân vật hoàn hảo, rất thật, rất "con người". Là cô bé Phương Đạt đầy oán trách nhưng khao khát tình thương; là bà mẹ nuôi vẫn có những nhỏ nhen, tầm thường bên cạnh 1 tấm lòng cao thượng; là Phương Đại - cậu em tưởng như ngông nghênh, ích kỷ nhưng sâu sắc; là bà mẹ bảo thủ, cực đoan ẩn trong trái tim vĩ đại...
           Cái hay nhất của bộ phim là khán giả như được hòa mình vào từng bối cảnh, cùng khóc, cùng đau đớn, cùng dằn vặt, cùng hận thù, cùng yêu thương...với nhân vật. Địa chấn bộ phim tạo ra không phải là cơn động đất kinh hoàng mà là những chấn động về tâm lý. 23s của cơn động đất dẫn đến sự chia lìa tình mẫu tử 32 năm. 32 năm với những diến biến tâm lý giằng xé, dằn vặt; với biết bao cay đắng tủi nhục, với sự đấu tranh quyết liệt trong tâm tưởng để cuối cùng khi lời "xin lỗi" vang lên là kết thúc đẹp và đầy ý nghĩa.
           Bộ phim đã tạo nên những dư vị khó quên. Cuộc sống quá ngắn ngủi, có những điều chúng ta không thể ngờ tới và "khi mất đi rồi mới biết thế nào là mất mát". Sự ấm áp của tình người, sự cao quý của tình cảm gia đình, sự thiêng liêng của tình mẫu tử. Đời người vẫn cần lắm sự thứ tha... Giá trị nhân văn sâu sắc là ở chỗ đó!

25 tháng 10, 2010

Mùa lũ

Lũ qua rồi, còn gì ở lại???
Thương lắm
Miền Trung ơi!!!

17 tháng 10, 2010

Mes lúc nửa đêm

- Đói bụng quá N ơi
- Sao không ăn gì đi. Chưa ăn gì à?
- Mưa to quá ngập nước nên k ra ngoài mua đồ ăn được. Còn 1 gói mì nhưng mất điện, không có nước để pha. Hm!
- Thương quá! thương quá!
- Thương quá là bằng mấy? có bằng quả dưa hấu k?
- Bằng 2 qủa dưa hấu.
- Năm nay dưa hấu được mùa hả? đang uống trà chanh àh?
..........
- Nhớ mọi người quá!
- Uh, thế đang làm gì đấy?
- Đang nằm nghe nhạc, hic, đói bụng k ngủ được. N đăng ăn gì? Đưa đây xem nào. Ái chà!!
- Đang ăn xúc xích, bánh ngọt, đùi gà rán. Ngon lắm.. chẹp!
- Ở đâu mà nhiều thế? mụ phù thủy đi Sirius mang đến cho N à?
- Haha. ai là phù thủy đấy?
- Hm, mụ phù thủy cao 1m74, bị cận thị. Sào huyệt của mụ ở 65 Lạc Trung ấy.
- Haha. biết rồi nhá! Mách!
.........

- N ơi, N đừng lấy chồng nhá! Hm
 - Sao thế?
- Vì...
- Dù thế nào thì mấy đứa vẫn luôn bên cạnh nhau mà.
- Sau này chết có chôn cạnh nhau không?
- K quan trọng! Khi chết gặp nhau trên thiên đường rồi.
- Hm. Cứ làm như ai cũng được lên ấy. Phải có tiêu chuẩn đấy. Nam cao 1m65, nặng 52kg, nữ cao 1m58, nặng 45kg trở lên mới được lên trên ấy.
- Thế chỉ có 3 đứa được lên thôi à? ;) 2 đứa kia đi đâu?
- Xuống...địa ngục! Muốn lên thiên đường thì 2 đứa nó phải có hộ khẩu bằng cách lấy chồng người thiên đường. Hehe.
- Hehe, ý B là gì hả?
- Cách tốt nhất ở bên nhau là lấy nhau. Hee, N, Q, D sẽ bốc thăm chọn lấy 2 người, đứa nào bốc trượt sẽ gả cho bạn T.
- Này, bạn T ở đấy có vai trò gì đấy?
- Thì giả đăng ký kết hôn để lấy hộ khẩu. có hộ khẩu rồi biến.
- ;D
- N thấy B có đểu không? Đểu nhỉ?
- Uh, đểu. Quá đểu luôn.
- Thì làm bạn với 1 thằng đểu như B thì sự tốt bụng, trung thực, trong sáng của N lại càng nổi bật. Hee.
- Haha. đáng yêu thế! yêu bạn thế! ;X
-Yêu cũng bằng thương, cũng bằng 2 quả dưa hấu à?
- Hie, nói chuyện linh tinh. Như 2 đứa dở hơi ấy. Ngủ đi, hâm quá!
- Uh, hâm thật. Thôi, đi ngủ, khò khò cho hết hâm
- Uh, ngủ đi nhá! ngủ ngon!!

16 tháng 10, 2010

Lạnh

            Thu lạnh. Trời mưa rả rích cả ngày làm ẩm những cơn gió. Hơi giá mang theo len lỏi, dù đã kéo cao cổ áo thi thoảng vẫn rùng mình. Co 2 chân lên ghế, ngồi thu lu, chống cằm xuống đầu gối, xuýt xoa. Bắt đầu lướt qua những trang báo mạng.
            "Quá khổ, cụ bà 80 tuổi muốn hiến xác sống". Như men rượu cay vẫn làm ta chuyếnh choáng, ngây ngất. Một cảm giác nôn nao, đau đáu tràn qua. Đã rất nhiều lần đọc được những bài báo kiểu như thế này, và vẫn biết cuộc đời đầy rẫy những hoàn cảnh éo le, bất hạnh. Vậy mà sao vẫn thấy xót xa?  Và ngạt thở.
           Ôi chao, "hạnh phúc sinh ra từ những khổ đâu, mất mát" cơ mà. Sao có những người cả đời phải đắp đổi bằng nước mắt, bằng bất hạnh? Không bao giờ đòi hỏi sự công bằng nhưng thắt ruột khi vô tình biết được đâu đó có những người phải phơi mình chịu mưa chịu rét. Những tiếng thở dài buông thoõng trong đêm. Những thân già còm cõi như quả trám khô vốn đã bị vắt kiệt bởi vất vả mưu sinh dường như nặng hơn khi phải oằn lưng gánh chịu nỗi đau về tinh thần. Trên đời này, còn có điều gì khủng khiếp hơn sự cô độc? Có lẽ, bản năng sinh tồn là sợi dây duy nhất níu giữ họ tồn tại trên đời này. Dẫu cho sợi dây ấy là mong manh và sự tồn tại ấy là lay lắt.
           Không bao giờ có thể quên được những hình ảnh ấy. Bóng một cụ già liêu xiêu, nhạt dần phía cuối con đường. Hai cha con mù tấp tểnh dắt nhau đi trên con đường đầy đá dăm mới đổ. Bàn tay dăn deo, khô nứt, run rẩy xòe ra mong hứng được chút ít tình thương rơi rớt. Đôi mắt mờ đục dõi cái nhìn mông lung ra con đường ướt nhòe phía trước... Như những cái đinh đóng vào trí nhớ. Thời gian trôi, đinh rút ra rồi nhưng vẫn còn đó những cái lỗ đánh dấu trong tâm tưởng. Chẳng hoen ố đi đâu mà ngày càng ngập sâu vào.
          Tự hỏi liệu họ có còn cảm xúc không? Dù có, dù không thì đều là cùng cực. Ừ thì cái đinh này sẽ được rút ra thôi nhưng sao vẫn thấy xót xa đến vậy? Bật khóc nức nở. Điên rồ sao? Có thể lo cho cả thiên hạ được ư? Nhưng...bàn tay còn có kẽ hở, ít ra cũng ấp ủ thêm được 1 bàn tay.
Có tàn nhẫn lắm không khi mong rằng họ chết đi. Sẽ không còn buồn đau được nữa. Sẽ đến một thế giới bình yên. Chỉ có bình yên mà thôi.
           Đêm nay lại cuộn mình trong chăn ấm, chấp chới ngoài kia mưa lạnh thấm vai mòn...
                    Ngày mai gối ướt...
                                      Tái tê...

Hoàng hôn dốc

"Hoàng hôn dốc
Em đứng một mình
Hoàng hôn dốc
Mình em khóc
Khi ta đi ngang em
Nhìn nghiêng, một giọt nước mắt rơi
Khi ta vượt qua em
Nhìn lại, em nước mắt đôi dòng
Vì sao em lại khóc?
Vì sao em?
Vì sao?
Rừng thông vẫn rì rào mà rừng thông nào biết
Con đường vẫn quanh co mà con đường thờ ơ
Chỉ có bông hoa cỏ ven đường nơi em vừa đứng
Còn rưng rưng giữ lại một giọt sương..."

15 tháng 10, 2010

Ngày gió

            Hà Nội những ngày cuối thu, gió vi vút hơn, lá cây xào xạc hơn, bầu trời dường như cũng rộng dài hơn. 5 năm rồi, tưởng là dài mà vẫn chưa đủ để cảm hết cái hồn của mùa thu Hà Nội.
            Buổi sáng dạo qua một loạt các trung tâm Anh ngữ, khởi động cho kế hoạch đáng lẽ ra phải bắt đầu từ rất lâu rồi. Theo thói quen (và sở thích), định ghé vào rạp Quốc gia xem phim nhưng những cơn gió thu se lạnh cứ vấn vít, quẩn quanh. Trời đẹp khiến ta chẳng nỡ dừng chân, vòng xe chầm chậm trên những con phố nhỏ, hếch mũi lên hít hà mùi hương của hoa sữa thoảng, để mặc những ngọn gió lay vào mặt. Dịu dàng, dịu dàng...
            "Đi mua sách!" Nếu như hỏi địa chỉ những món ngon Hà Nội, nếu như hỏi tuần này ngoài rạp chiếu phim gì, ta có thể trả lời không đắn đo. Vậy mà những phố sách ở đâu thì ta không biết. Tệ quá! Đã có thời mê sách, yêu sách đến quên ăn quên ngủ. Vậy mà suốt 5 năm trời, chưa hề mua 1 cuốn sách nào ngoài giáo trình. Để đến khi sờ tay vào những chồng sách, lật giở từng trang còn thơm mùi giấy mới. Để đến khi đắm mình vào cả một kho sách. Để đến khi trốn vào 1 góc, đọc say sưa dù chỉ một vài trang ngắn ngủi. Mặc cảm, rưng rưng...
            Chọn được 3 cuốn sách, muốn vòng ra Tràng Tiền ăn 1 que kem mát lịm, nhưng rồi quyết định ghé trà chanh Nhà Thờ. Lên phố cổ nhiều lần nhưng lần nào cũng vội vàng, gấp gáp. Nghe nói trà chanh cũng nhiều nhưng "ừ, thôi để khi khác!" Tranh thủ nhiều thành ra lỗi hẹn. Lần này nhất định không bị lôi tuột đi bởi những lý do mà ta thừa biết đó là ngụy biện.
           Vài chiếc ghế nhựa, 2 cốc trà chanh, 1 đĩa hướng dương trên vỉa hè nhỏ. Bên cạnh là Nhà Thờ. Chật chội mà không thấy khó chịu. Rôm rả mà chẳng hề ồn ào. Anh chủ quán nhanh nhẹn, hài hước và dễ chịu. Em bé 3, 4 tuổi thi thoảng chạy lại nhón vài hạt hướng dương của khách. Nhấm nháp vị trà chanh ngòn ngọt, thơm thơm, tí tách cắn hướng dương, lôi quyển sách ra đọc. Và...tiếng chuông Nhà Thờ! Giật mình, ngẩng mặt lên, tích tắc ngỡ như đang ở trong 1 câu chuyện cổ tích. Bình yên là đây! Hà Nội là đây!
          Chỉ đơn giản vậy thôi. Chọn được 1 cuốn sách hay, tìm được 1 góc nhỏ để lắng mình lại, thấy cuộc sống trong trẻo lạ lùng!
           Một ngày gió...
           Một ngày thong thả...
           Một ngày bình yên...

13 tháng 10, 2010

Ôi cái cuộc đời này

            Ngày hôm nay quyết tâm hoàn thành bài tập để ngày mai nộp. Thế mà mãi vẫn chẳng nghĩ ra thứ gì. Bỗng muốn viết 1 điều gì đó...
           Nửa tháng vừa rồi bận bịu lu bù. Chị nằm viện, em gái ra chơi Đại lễ. Lịch trình ngày nào cũng là: bệnh viện - về nhà - bệnh viện; rồi những ngày sau đó là nấu ăn - đi chơi - nấu ăn - đi chơi... Kể ra thì cũng thật là vui, mấy anh chị em tụ tập ăn uống, đi chơi, chụp ảnh... Hôm nay thì đâu lại vào đấy rồi, mọi người trở về quê, còn lại một mình ở phòng trọ. Ngày hôm nay gió lặng, con ngõ nhỏ vẫn yên tĩnh như mọi khi. Chỉ nghe thấy tiếng quạt kêu ù ù và lạch cạch gõ máy tính.
         Muốn làm bài tập mà chẳng làm được. Muốn viết 1 cái gì đó cũng chẳng viết được. Không có hứng thú là như thế đấy!
         Ôi cái cuộc đời này! ^^

Nhiều khi

(Trích: blog của Yumi)         
          Nhiều khi, tôi muốn chỉ hờ hững thôi... Có ai bên tôi để cảm thấy cuộc đời bớt đi trống trải....Chẳng cần phải ở bên tôi mãi mãi, nhưng phải luôn luôn và mãi mãi giúp tôi...
         Chẳng phải tôi ủng hộ những mối quan hệ dễ dãi.... Nhưng liệu có thể nào... Chỉ như người tình hờ.... Đừng hứa rằng sẽ ở bên nhau mãi.... Đừng cố gắng xây lâu đài tình ái.... Để cuối cùng chỉ còn gió cuốn cát tàn phai... Để cuối cùng lâu đài cũng vỡ, mà tình cũng mất... mà người cũng ngây ngất vì đau...
         Có thể nào chỉ như... tình hờ của nhau... Làm mọi thứ trừ gắn kết để khiến nhau đau sau này nhiều lắm...
         Có thể nào chỉ như ...tình hờ của nhau.... Cũng say đắm nhưng không quá lắm... muộn phiền...
         Có thể nào cũng sẽ yêu như điên.... nhưng sẽ thôi nghĩ về tương lai triền miên.... Chỉ cần biết... là hôm nay hạnh phúc.... Chỉ cần biết... đến cảm xúc lúc này....
         Có thể nào chỉ như tình hờ của nhau... Tình cờ va đập rồi yêu nhau thoáng chốc.... Không nặng nhọc để rồi hóa ngẩn ngơ... Không thương nhớ để... thẫn thờ mệt mỏi?
         Có thể nào chỉ như.... người đi qua đời nhau... dừng lại chút rồi rong chơi tí tẹo... Chứ đừng nhẫn tâm găm lên nhau vết sẹo... Để lòng buồn tình đau... hệ lụy theo...
        Nếu tôi yêu một người đàn ông có vợ? Điều đó có phải thất đức lắm không? Nhưng nếu tôi sẽ không giành giật, để cho người ấy cứ về với vợ của mình. Còn tôi chỉ đóng vai người tình, vì người tình thì mới được chăm lo, chiều chuộng?
        Tôi bỗng dưng muốn thế... Nhưng liệu tôi có thể? Việc làm đó có ác lắm không?
        Nếu tôi yêu một người đàn bà có chồng? Vẫn để cô ấy đi về với đàn ông - người là chồng của riêng cô ấy?
        Việc làm đó có trái đạo lý lắm không? Nhưng không phá hoại, chỉ dùng chung, sao ác?
        Nếu tôi yêu ai đó đã có người khác rồi? Điều đó sẽ không là phá hoại chứ? Chỉ như tình hờ... thì cớ gì ghen tuông... lẽ nào lồng lộn... vì gì vỡ vụn...
       Cuối cùng tôi không đang yêu ai... như những gì thoáng qua trong đầu tôi vừa nghĩ...
        Nhưng...
        Chỉ như tình hờ... điều này hay ho nhỉ?
        Được chiều chuộng, được yêu thương... khi vấp ngã, khi vật vã... có người nâng kẻ đỡ... Nhưng sẽ không cần phải quá trông chờ... chỉ vui thôi... ko buồn đau được nữa....