16 tháng 4, 2011

Số phận

            Mỗi người sinh ra đều có 1 số phận riêng biệt, chẳng ai giống ai. Ngày cấp 3, chỉ mong sao cố gắng nhanh nhanh để đậu Đại học, cứ nghĩ 36 đứa trong lớp sẽ có 1 tương lai...na ná nhau vì cùng học 1 môi trường, cùng 1 khối chuyên và trùng hợp nhiều lựa chọn. Lớp đại học, 43 đứa không là giáo viên thì là cái gì? Ai nấy đều nghĩ rằng ra trường, đi dạy, lấy chồng và ổn định cuộc sống.
           Nhưng hóa ra chẳng phải vậy. Không phải bây giờ tôi mới nhận ra điều này mà nó ngày càng trở nên rõ ràng hơn, hiển nhiên hơn. Có người may mắn, có người lận đận. Người bảo "không bao giờ ở lại Hà Nội" cuối cùng lại ở lại, người nhất thiết không về quê thì lại về. Đứa tẩm ngẩm tầm ngầm thì đùng 1 cái lấy chồng, đứa "xí xa xí xọn" thì hóa ra vẫn lẻ bóng... Những điều nhìn hào nhoáng bóng bẩy thì có thể không phải đẹp đẽ, bền bỉ. Những thứ xù xì thô mộc lại chưa hẳn xấu xí, vô dụng.
           Đứa này nhìn đứa kia để ao ước. Đi làm lương cao thì vất vả, muốn có 1 ngày thảnh thơi, không đi làm thì mong mình bận rộn. Kiểu gì cũng nói được. Thực ra điều ấy cũng hoàn toàn bình thường bởi lẽ đâu có gì là toàn vẹn, quan trong là mình cảm thấy điều gì là quan trọng nhất, với mình và có cảm thấy hài lòng với nó hay không thôi.
          Ngày mai... trong những người bạn của tôi bây giờ, ai hạnh phúc, sung sướng? ai bất hạnh, khổ đau? Không thể nói trước điều gì sẽ xảy ra, nhưng tôi rất, rất tin vào câu: "tính cách tạo nên số phận". Tôi của hiện tại, vô cùng trân ttrọng, vô cùng nâng niu những gì mình đang có và tin vào 1 số phận đẹp đẽ.
         Hy vọng rằng, những lời than thở, kêu ca nghe từ bạn bè chỉ mang tính chất giải tỏa, format để nạp đầy năng lượng chứ không phải u ám, thất vọng. "Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh"

1 tháng 4, 2011

Gọi nắng

            Những tia nắng đầu tiên...sau khoảng thời gian dài thời tiết lạnh lẽo, âm u.
            Bố vào SG đi đám cưới người cô họ, tiện thể đi thăm hỏi họ hàng, đi tham quan. Cũng vì giờ về hưu rồi nên rảnh rang hơn rất nhiều. 30 năm trong quân ngũ, may mắn chưa bao giờ phải xa nhà đến 1 tuần nhưng cũng vì thế bố ít có thời gian đi đây đó dài ngày. Nghe giọng bố vui lắm, háo hức, đôi khi giống như...1 đứa trẻ! Thấy yêu, và thương bố mẹ thật nhiều!
            Mẹ thì vẫn vậy. Con gái lớn xa nhà 5, 6 năm nay. Giờ bố đi vắng, lại 1 mình mẹ ở nhà quán xuyến mọi thứ. Nhà mình luôn luôn thế. Con cái lớn tồng ngồng cả rồi nhưng lúc nào cũng phải có "người lớn" ở nhà (bố hoặc mẹ). Mẹ luôn là người "đứng sau" trong mọi "hoạt động". Đi Sầm Sơn thì nhất định không chịu xuống tắm, mà phải ngồi trên để...trông: trông người &  trông đồ! Thời gian này, mẹ lại phải vất vả rồi.
          2 đứa thi cử đến nơi rồi mà vẫn thấy ham chơi lắm. Haiz, năm nay dù đậu hay không chũng cũng đều phải ra đây cả. Vậy là, chỉ còn bố mẹ ở nhà. Chắc chắn là sẽ buồn, trống trải nhiều. Nhưng, biết làm sao được? Nhà nào cũng như vậy mà.
          Chẳng hiểu sao lúc này thấy nhớ ghê gớm. Không hẳn là nhớ nhà, mà là nhớ về những kỷ niệm của mùa hè. Mùa hè cái gì cũng ở trạng thái rực rỡ nhất: màu nắng, màu hoa, cảm xúc...
         Trong mình, đang có những rung cảm hào hứng và mới mẻ.