Anh thân yêu!
Mỗi ngày qua đi lại yêu anh hơn nhiều lắm... Yêu thương và chiều chuộng em như thế có mệt không? Thương anh vô cùng khi đêm hôm khuya khoắt về nhà một mình. Em mong lắm chúng ta về ở chung nhà. Anh không còn phải đi về 1 mình như vậy nữa...
Anh đã đưa em đến đến ngôi nhà của chúng ta. Căn hộ bé xíu xiu nhưng ban công thì lộng gió. Em tiếc quá, giá như hôm qua anh chụp 1 cái ảnh cho em, để em nhớ lần đầu tiên bước vào Nhà.
Em từng ước về 1 ngôi nhà có nhiều cửa sổ, 1 ngôi nhà nằm trên đồng cỏ xanh mướt, bên cạnh có 1 con suối nhỏ. Ngôi nhà ấy có hàng rào gỗ trắng, và chắc hẳn phải có rất nhiều hoa... Có cô gái nào không đôi ba lần mơ mộng về điều đó đâu anh nhỉ? Thêm 1 bản nhạc Badari, và rộn ràng tiếng cười con trẻ... Có hạnh phúc nào bình yên và đong đầy hơn thế?
Dù bây giờ, không có hàng rào gỗ trắng, không có hoa, có suối... chỉ là 1 ô sáng nhỏ bé trong 1 tòa nhà cao vút, với đầy bê tông và tiếng ồn... Thì em vẫn thấy vô cùng hạnh phúc, nếu mỗi ngày có anh bên cạnh. Sẽ vẫn có những chậu hoa nhỏ xinh ở ban công, vẫn có những lọ hoa rực rỡ ngát hương trong 1 ngôi nhà toàn màu trắng (anh nhớ nhé). Và ở ngăn tủ (mà anh nói sẽ đục tường ra ấy) sẽ xếp đầy những bức ảnh kỷ niệm của chúng ta. Sẽ là 1 cốc Capuchino ngọt ngào mỗi sớm mai và cái ôm thật chặt đón anh nơi cửa nhà... Sẽ là... sẽ là rất nhiều yêu thương và chia sẻ.
Anh thân yêu! Có bao giờ anh nghĩ về những điều như thế không? Còn em, mong lắm... ngày chúng ta về chung một nhà... Bởi hàng ngày em sẽ được sống trong vòng tay ấm áp và khi nào cũng có thể thầm thì: Em yêu anh...