Mỗi người sinh ra đều có 1 số phận riêng biệt, chẳng ai giống ai. Ngày cấp 3, chỉ mong sao cố gắng nhanh nhanh để đậu Đại học, cứ nghĩ 36 đứa trong lớp sẽ có 1 tương lai...na ná nhau vì cùng học 1 môi trường, cùng 1 khối chuyên và trùng hợp nhiều lựa chọn. Lớp đại học, 43 đứa không là giáo viên thì là cái gì? Ai nấy đều nghĩ rằng ra trường, đi dạy, lấy chồng và ổn định cuộc sống.
Nhưng hóa ra chẳng phải vậy. Không phải bây giờ tôi mới nhận ra điều này mà nó ngày càng trở nên rõ ràng hơn, hiển nhiên hơn. Có người may mắn, có người lận đận. Người bảo "không bao giờ ở lại Hà Nội" cuối cùng lại ở lại, người nhất thiết không về quê thì lại về. Đứa tẩm ngẩm tầm ngầm thì đùng 1 cái lấy chồng, đứa "xí xa xí xọn" thì hóa ra vẫn lẻ bóng... Những điều nhìn hào nhoáng bóng bẩy thì có thể không phải đẹp đẽ, bền bỉ. Những thứ xù xì thô mộc lại chưa hẳn xấu xí, vô dụng.
Đứa này nhìn đứa kia để ao ước. Đi làm lương cao thì vất vả, muốn có 1 ngày thảnh thơi, không đi làm thì mong mình bận rộn. Kiểu gì cũng nói được. Thực ra điều ấy cũng hoàn toàn bình thường bởi lẽ đâu có gì là toàn vẹn, quan trong là mình cảm thấy điều gì là quan trọng nhất, với mình và có cảm thấy hài lòng với nó hay không thôi.
Ngày mai... trong những người bạn của tôi bây giờ, ai hạnh phúc, sung sướng? ai bất hạnh, khổ đau? Không thể nói trước điều gì sẽ xảy ra, nhưng tôi rất, rất tin vào câu: "tính cách tạo nên số phận". Tôi của hiện tại, vô cùng trân ttrọng, vô cùng nâng niu những gì mình đang có và tin vào 1 số phận đẹp đẽ.
Hy vọng rằng, những lời than thở, kêu ca nghe từ bạn bè chỉ mang tính chất giải tỏa, format để nạp đầy năng lượng chứ không phải u ám, thất vọng. "Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh"