1 tháng 4, 2011

Gọi nắng

            Những tia nắng đầu tiên...sau khoảng thời gian dài thời tiết lạnh lẽo, âm u.
            Bố vào SG đi đám cưới người cô họ, tiện thể đi thăm hỏi họ hàng, đi tham quan. Cũng vì giờ về hưu rồi nên rảnh rang hơn rất nhiều. 30 năm trong quân ngũ, may mắn chưa bao giờ phải xa nhà đến 1 tuần nhưng cũng vì thế bố ít có thời gian đi đây đó dài ngày. Nghe giọng bố vui lắm, háo hức, đôi khi giống như...1 đứa trẻ! Thấy yêu, và thương bố mẹ thật nhiều!
            Mẹ thì vẫn vậy. Con gái lớn xa nhà 5, 6 năm nay. Giờ bố đi vắng, lại 1 mình mẹ ở nhà quán xuyến mọi thứ. Nhà mình luôn luôn thế. Con cái lớn tồng ngồng cả rồi nhưng lúc nào cũng phải có "người lớn" ở nhà (bố hoặc mẹ). Mẹ luôn là người "đứng sau" trong mọi "hoạt động". Đi Sầm Sơn thì nhất định không chịu xuống tắm, mà phải ngồi trên để...trông: trông người &  trông đồ! Thời gian này, mẹ lại phải vất vả rồi.
          2 đứa thi cử đến nơi rồi mà vẫn thấy ham chơi lắm. Haiz, năm nay dù đậu hay không chũng cũng đều phải ra đây cả. Vậy là, chỉ còn bố mẹ ở nhà. Chắc chắn là sẽ buồn, trống trải nhiều. Nhưng, biết làm sao được? Nhà nào cũng như vậy mà.
          Chẳng hiểu sao lúc này thấy nhớ ghê gớm. Không hẳn là nhớ nhà, mà là nhớ về những kỷ niệm của mùa hè. Mùa hè cái gì cũng ở trạng thái rực rỡ nhất: màu nắng, màu hoa, cảm xúc...
         Trong mình, đang có những rung cảm hào hứng và mới mẻ.