Cứ mải miết sống, cứ mải miết thở than, cứ mải miết đi, bỗng chốc giật mình, thảng thốt bởi tiếng ve. Ầm ĩ, ồn ã, rền vang... như 1 dàn đồng ca. Tiếng ve lắm khi khiến người ta khó chịu nhưng cái "âm thanh phố phường" ấy tựa như thứ gia vị cay nồng làm mùa hè thêm đậm đà, trọn vẹn. Đã bao lần tự nhủ mình 1 lần hãy thử nhắm mắt, hoà mình để lắng nghe, để gạn lọc, chắt chiu dư vị đặc trưng của mùa hè. Nhưng không làm được bởi còn bận chơi trốn tìm với nắng, bận quăng mình vào cuộc sống vốn dĩ lắm đua chen.
Ấy là âm thanh. Thế còn màu sắc? Không biết có phải sự sắp đặt ngẫu nhiên của tạo hoá mà mỗi khi tiếng ve kêu râm ran, khi nắng vừa đủ chói chang là khi cỏ cây hoa lá thi nhau vẽ nên bức tranh sặc sỡ của mùa hè. Không phải hương thơm mơ mộng của hoa sữa mùa thu, không còn lãng đãng mùa đông của những cây bàng mồ côi, cũng không là lộc vừng liêu phiêu bên hồ làm mê hồn khách lãng du. Mà là 1 mùa hè căng tràn sức sống! Những tím biếc bằng lăng, những đỏ thẫm phượng vĩ, những rực rỡ điệp vàng...cứ lặng lẽ dồn nhựa, ủ mình để đến lúc bung xoè đồng loạt. Nồng nàn, đằm thắm!
Bằng lăng nở hoa tím biếc. Cánh hoa mỏng mảnh e ấp, màu sắc phai dần như nỗi buồn của nàng thiếu nữ. "Em từng nghe sự tích bằng lăng-Ban đầu hoa chỉ là màu trắng-Có cô bé học trò mắt nắng-Lỡ một lần nhuộm tím cả đời hoa." Sắc tím lãng mạn đến mong manh của bằng lăng gợi lại trong tâm trí bao kỷ niệm của thời cắp sách. Để rồi mỗi khi ai đó bất chợt bắt gặp sắc tím xao xuyến của bằng lăng lại càng nhớ nhung, nuối tiếc khoảng thời gian đẹp đẽ đã qua. Đi dọc con đường bằng lăng, giống như được tìm lại chính mình, thấy mình dường như trong veo... như nhớ về 1 cuộc tình... như nhớ về 1 bóng hình vu vơ...
Bằng lăng càng giản dị, dịu dàng thì phượng vĩ càng cháy bỏng, mãnh liệt. Phượng lúc nào cũng lộng lẫy một màu đỏ thắm như máu con tim, màu đỏ da diết của ánh mắt thầy trò, bạn bè chia tay ngày tan trường, màu đỏ da diết của hy vọng, của hoài bão, của sức trẻ đam mê và cống hiến. Những cây phượng vĩ rực đỏ như ngọn tháp lửa, dưới mái hiên lớp học, bên hè đường, nơi góc phố... tô thắm cả vùng trời Hà Nội. Nhìn những cánh phượng lả lơi trong gió chắc hẳn ai cũng ngẩn ngơ nhớ... ngẩn ngơ buồn...
Tiếng ve. Bằng lăng. Phượng vĩ. Màu nắng. Màu mây.
Có gì tưng bừng hơn thế?
Khi những yêu thương đang lớn dần lên từng ngày. Khi hi vọng đang nảy mầm. Khi niềm tin đang thắp sáng. Khi những nụ cười đang đợi ta phía trước...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét