Cả ngày hôm nay nó chẳng có tiết nào. Nó đã lên sắn 1 kế hoạch hoành tráng: sáng soạn giáo án, chiều làm luận văn. Buổi sáng nó soạn 3-4 cái gì đấy, thôi thì kể ra cũng tàm tạm. Nhưng suốt từ 11h đến giờ chưa làm gì nên hồn cả.
Lục đục đi ăn, trông phòng ngủ, đọc báo, xem phim rồi lại nhạc nhẽo, chưa hề mở cuốn luận văn tham khảo mang đi từ sáng. Chả hiểu nó đang làm gì nữa. Mắt hơi mỏi, đầu hơi nằng nặng - hậu quả của cả đêm qua thút thít đây mà.
Nó cũng chẳng buồn kêu chán nữa vì kêu thì nó cảm thấy áy náy quá! Có gì đâu mà phải kêu cơ chứ. Thế nhưng nó ghét cái cảm giác này: không có hứng thú gì hết. Làm việc, học hành, thậm chí cả yêu đương. Mọi thứ trở nên nhạt. Cuộc sống mà nhạt thì đáng sợ với nó lắm!
Kiểu người như nó có thể tỏ ra thật cứng cỏi, bất cần đời nhưng chỉ khi quay lưng lại là như cái vòi nước hỏng. Nó thấy mình cầu toàn và cực đoan quá nhưng nó mặc kệ. Nó cứ thích ai đó phải điên lên vì nó, phải day dứt khổ sở đến khi nào nó hài lòng thì thôi. Ác quá không?
Lúc này, nó đang nghe nhạc cổ điển. Cả phòng như đang bị ru ngủ, nó cũng thấy nhẹ nhàng hơn. Nó bỗng thích, tự nhiên nó biến mất khỏi thế giới này vài ngày để cho mọi người lo lắng sốt vó. Nó thích đi 1 nơi thật xa, ở 1 nơi không ai biết nó. Nó sẽ thỏa thích rong chơi, chạy chân trần trên cỏ, trên cát, tóc bay váy lượn. Tạm biệt những bộ đồ công sở, tạm biệt giày cao gót, nó sẽ được thật sự thoải mái, như 1 đứa trẻ.
Tự nhiên lại húng hắng ho. Nó chợt nhớ ra mình vẫn đang (hơi hơi) bị ốm. Thế là mất tiêu cái giấc mơ hồn nhiên mà nó đang vẽ ra.
Nó nhớ anh quá! Nhớ cái mặt hiền hiền tội nghiệp của anh tối hôm qua. Nó cũng không muốn như vậy đâu. Nó thương anh lắm. Nhưng hình như anh không thực sự hiểu nó nghĩ gì, nó muốn gì. Nó lại đổ lỗi cho rằng vì bằng tuổi nhau nên anh không biết cách chiều chuộng nó. Nó có cảm giác như như là 2 người bạn. Nó cứ buồn mãi thôi. Có phải anh là người khô khan đâu? Anh nhẹ nhàng, trách nhiệm nhưng mà "hiền lành" quá! Đứng trước giai đoạn phải có những quyết định quan trọng như thế này, nó bỗng thấy chông chênh lạ! Thực lòng thì nó nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ buông tay 1 người thuộc dạng hiếm có khó tìm như anh đâu. Nhưng đúng là nó đang buồn và hụt hẫng ghê lắm! Nó cứ tưởng những suy nghĩ của nó luôn luôn đúng cơ, thế mà nó lại tượng tượng sai về anh. Giá mà anh hiểu nó hơn?
Càng nghĩ thì nó lại càng buồn đây này! Nó ngoan như thế, hiền lành như thế, thương yêu còn chẳng đủ. Thế mà lại còn không quan tâm đến nó. Anh còn mong muốn gì hơn nữa nhỉ? Nó không biết được.
Nó muốn:
Một ngày nào đó, anh mang 1 bó hoa thật đẹp, cắm vào lọ kèm theo 1 tấm thiệp xinh xinh. Có thể nó lườm nguýt nhưng nó đang hạnh phúc lắm lắm
Một ngày nào đó, anh cứ mắng nó là mua sắm linh tinh nhưng mà anh lại sẵn lòng đưa nó đi mua váy viếc, giày dép...
Một ngày nào đó, anh bất ngờ ôm nó thật chặt dù nó có giãy dụa kêu gào cũng mặc kệ đi
Một ngày nào đó, anh tự tay đi chợ, vào bếp nấu cơm, rửa bát. Có thể nó chê ỏng chê eo nhưng nó sẽ biết ơn anh vì đó những món ăn ngon nhất.
Một ngày nào đó, anh nói với nó những câu mà nó cho là "sến"
Một ngày nào đó, anh mặc kệ công việc ngày mai, nhắn tin với nó suốt đêm mà đừng giục nó đi ngủ. Anh lúc nào cũng tỉnh táo còn nó thì thường xuyên la cà mơ màng.
......
Nó càng viết thì lại càng sa đà vào cơn mộng mị. Thôi nào!
Anh đừng làm cho nó buồn nữa nhé! Bởi vì, nó ngoan như thế, hiền lành như thế, thương yêu cũng chẳng đủ đâu anh à!