24 tháng 9, 2013

24-9

Sao thế nhỉ? Nước mắt cứ muốn chảy ra thôi ấy.
Bao giờ đến lượt mình nhỉ?
..............................

8 tháng 7, 2013

8-7-2013

38 ngày rồi!
Tôi đang chờ 1 điều kì diệu sẽ đến. Chưa bao giờ hi vọng và mong mỏi như thế!
.....................................................

3 tháng 7, 2013

Mong...

Từ 2 hôm nay, cứ khi nào rảnh rảnh việc là lại pha 1 cốc cafe nóng, thơm, nhét tai nghe vào và mò mẫm vào blog. Cảm thấy đây là khoảng thời gian riêng tư, tha hồ mình làm những điều mình thích. Mấy bài hát của Lê Hiếu - nhẹ nhàng, nhẹ nhàng... 
Những ngày này, đang chờ đợi 1 điều kì diệu. Hồi hộp, hi vọng... Chỉ cần nó thành hiện thực thôi thì không mong ước gì hơn thế, sẽ hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi!
Cầu mong...

2 tháng 7, 2013

Bắt đầu Tôi

Đang thấy bối rối kinh khủng! lạ lẫm, ngượng ngập khi lâu quá rồi không thò mặt vào blog. Nhắc mình rất nhiều lần là nên ghi lại những gì đã trải qua để có thể biến mớ kỉ niệm lộn xộn, lúc nhớ lúc quên thành 1 ngăn tủ đẹp đẽ và ngăn nắp trong tim.
Dạo gần đây, công việc của tôi cũng đã dễ thở hơn 1 chút, lại đổi chỗ ngồi mới (sang 1 nơi toàn là cabin) nên cũng riêng tư và tập trung hơn. Ý tưởng bắt đầu xúm xít kéo về, đầy hào hứng và vui vẻ...
Có lẽ tôi đã trải qua quảng thời gian ngập tràn hạnh phúc, thương mến! 25 năm sống đã qua, có quá nhiều thứ để tôi trân quý. Có những kỉ niệm như còn vẹn nguyên, có những thứ là những mảnh vụn vương vãi mỗi thứ một nơi. Có khi kỉ niệm đó chỉ như 1 tia sáng chợt lóe lên trong đầu rồi tắt ngúm đi rồi lại lóe lên, y như sợi dây điện bị...chập mạch. Vì thế, nên tôi quyết ghi lại tất cả những điều đẹp đẽ này. Tôi sẽ gom từng chút, từng chút một...để làm đầy ngăn tủ thênh thang của mình!
Vì tôi quá yêu!
Bắt đầu từ hôm nay! Từ bây giờ!

28 tháng 11, 2012

Em làm cô dâu

Cuối cùng, thì em cũng được làm cô dâu, được khoác lên mình chiếc váy trắng tinh khôi đẹp đẽ... Em sẽ nhớ mãi những ngày tháng này 17/11: em đã có gia đình - ngày đăng ký kết hôn 24/11: ngày làm lễ cưới Nhà thờ 16/12: ngày lễ cưới chính thức Em khó nói hết cảm xúc của em bây giờ. Cứ như thế này thôi là em thấy hạnh phúc lắm rồi.

9 tháng 8, 2012

09082012: Bla..bla..

Ngày hôm nay thảnh thơi, vì chỉ có 1 tiết cuối. Được ngồi uống cà phê và nghe nhạc. Thú vui tao nhã mà xa xỉ quá! Cảm giác được hếch mũi lên hít thở khí giời thật sảng khoái. Bây giờ mình đang nghĩ gì nhỉ?
Trước hết là vui. Vui vì mọi thứ đều đang đi đúng như dự định, cứ nhẹ nhàng, tuần tự như vốn dĩ nó phải thế. Mình rất hạnh phúc, mình muốn hét lên cho cả thế giới biết được điều đó. Mặc dù cuộc sống không đơn giản, 2 đứa em mình vẫn còn phải lo lắng nhiều lắm, và phía trước mình còn không ít khó khăn. Nhưng tận trong sâu thẳm, mình vẫn thấy mình thật may mắn.
Thứ hai là mình háo hức. Háo hức vì những tháng tới sẽ có những sự kiện lớn trong cuộc đời. Mình sẽ cưới người bạn thân nhất của mình. Cứ nghĩ đến là mình bất giác đỏ mặt, mỉm cười sung sướng. Giấc mơ chung ngày một gần hơn. Ai đó có thể thấy lo lắng bất an. Ai đó có thể nói những điều không tốt về chồng và gia đình chồng của mình. Ai đó có thể lên giọng mỉa mai "để rồi xem". Nhưng là "ai đó", chứ không phải là mình. Mình đang vô cùng háo hức giây phút có 1 đoàn người bảnh bao đến nhà "xin" mình về làm dâu, giây phút được khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy, giây phút bước chân về ngôi nhà mới - nới mình có thêm 1 người bố, 1 người mẹ và 1 người em nữa để yêu thương...
Thứ ba là mình vui.
Thứ tư là mình háo hức.
Thứ năm là mình vui
Thứ sáu là mình háo hứ ...
Mình chỉ đang vui và háo hức thôi!

17 tháng 5, 2012

Ngôi nhà có nhiều cửa sổ

Anh thân yêu! Mỗi ngày qua đi lại yêu anh hơn nhiều lắm... Yêu thương và chiều chuộng em như thế có mệt không? Thương anh vô cùng khi đêm hôm khuya khoắt về nhà một mình. Em mong lắm chúng ta về ở chung nhà. Anh không còn phải đi về 1 mình như vậy nữa... Anh đã đưa em đến đến ngôi nhà của chúng ta. Căn hộ bé xíu xiu nhưng ban công thì lộng gió. Em tiếc quá, giá như hôm qua anh chụp 1 cái ảnh cho em, để em nhớ lần đầu tiên bước vào Nhà.
Em từng ước về 1 ngôi nhà có nhiều cửa sổ, 1 ngôi nhà nằm trên đồng cỏ xanh mướt, bên cạnh có 1 con suối nhỏ. Ngôi nhà ấy có hàng rào gỗ trắng, và chắc hẳn phải có rất nhiều hoa... Có cô gái nào không đôi ba lần mơ mộng về điều đó đâu anh nhỉ? Thêm 1 bản nhạc Badari, và rộn ràng tiếng cười con trẻ... Có hạnh phúc nào bình yên và đong đầy hơn thế?
Dù bây giờ, không có hàng rào gỗ trắng, không có hoa, có suối... chỉ là 1 ô sáng nhỏ bé trong 1 tòa nhà cao vút, với đầy bê tông và tiếng ồn... Thì em vẫn thấy vô cùng hạnh phúc, nếu mỗi ngày có anh bên cạnh. Sẽ vẫn có những chậu hoa nhỏ xinh ở ban công, vẫn có những lọ hoa rực rỡ ngát hương trong 1 ngôi nhà toàn màu trắng (anh nhớ nhé). Và ở ngăn tủ (mà anh nói sẽ đục tường ra ấy) sẽ xếp đầy những bức ảnh kỷ niệm của chúng ta. Sẽ là 1 cốc Capuchino ngọt ngào mỗi sớm mai và cái ôm thật chặt đón anh nơi cửa nhà... Sẽ là... sẽ là rất nhiều yêu thương và chia sẻ.
Anh thân yêu! Có bao giờ anh nghĩ về những điều như thế không? Còn em, mong lắm... ngày chúng ta về chung một nhà... Bởi hàng ngày em sẽ được sống trong vòng tay ấm áp và khi nào cũng có thể thầm thì: Em yêu anh...

16 tháng 5, 2012

Chờ anh

Đang ra là em được về rồi đấy, nhưng mà nắng quá! Với lại đã hẹn anh rồi, nên em đang chờ anh đây. Làm việc nhanh, xong sớm để sang đón em anh nhé!

18 tháng 4, 2012

Cho mình 1 đồng cỏ xanh yên tĩnh

Lại muốn đi đâu đó thật xa. Muốn được nhặt ốc biển, xây cát, nhặt quả thông. Nhớ cái lần vào Vinh chơi với Q, 2 đứa phóng xe đi Cửa Lò, thấy biển là chạy ào xuống. Những lúc thấy mệt, thấy nản lại muốn hòa mình vào thiên nhiên - nhẹ nhàng, và không bao giờ đòi hỏi.
Mình ạ, mình hay buồn và dễ-bị-buồn quá! Mình cũng hay khóc nữa. Mình lúc nào cũng thấy chênh vênh, mình chỉ sợ mình dừng lại thôi là sẽ bị hụt. Mình sợ, sợ lắm...
Mình là 1 người lạc quan, luôn tự cố gắng động viên bản thân. Nhưng suy cho cùng thì thực sự mình chưa bao giờ hết yếu ớt. Đừng mình ạ!
Mình là người giấu cảm xúc rất kém. Mỗi khi mình buồn là cái mặt mình xịu ra, mắt ướt, mặt mũi bơ phờ. Mình muốn nghỉ làm hôm nay, mình ước được nằm dài trên cỏ. Và chỉ có 1 mình mình thôi, để mình khóc! Sau đó mình sẽ lại hiền như nắng, mới có thể cười nhẹ tênh với đời.