18 tháng 4, 2012

Cho mình 1 đồng cỏ xanh yên tĩnh

Lại muốn đi đâu đó thật xa. Muốn được nhặt ốc biển, xây cát, nhặt quả thông. Nhớ cái lần vào Vinh chơi với Q, 2 đứa phóng xe đi Cửa Lò, thấy biển là chạy ào xuống. Những lúc thấy mệt, thấy nản lại muốn hòa mình vào thiên nhiên - nhẹ nhàng, và không bao giờ đòi hỏi.
Mình ạ, mình hay buồn và dễ-bị-buồn quá! Mình cũng hay khóc nữa. Mình lúc nào cũng thấy chênh vênh, mình chỉ sợ mình dừng lại thôi là sẽ bị hụt. Mình sợ, sợ lắm...
Mình là 1 người lạc quan, luôn tự cố gắng động viên bản thân. Nhưng suy cho cùng thì thực sự mình chưa bao giờ hết yếu ớt. Đừng mình ạ!
Mình là người giấu cảm xúc rất kém. Mỗi khi mình buồn là cái mặt mình xịu ra, mắt ướt, mặt mũi bơ phờ. Mình muốn nghỉ làm hôm nay, mình ước được nằm dài trên cỏ. Và chỉ có 1 mình mình thôi, để mình khóc! Sau đó mình sẽ lại hiền như nắng, mới có thể cười nhẹ tênh với đời.

1 nhận xét: