28 tháng 4, 2010

Hâm đơ!

            Sao lại thế?! Đã bảo bao nhiêu lần rồi là không vương vấn gì nữa cơ mà! Vậy vẫn nhói lên trong lòng một cảm giác. Vì đã không hết mình? Vì đã không can đảm để từ bỏ? Vì sợ thay đổi? Vì đã sai lầm ngay từ sự lựa chọn ban đầu? Vân vân và vân vân!
          Trên đời này, tại sao lại phải chọn lựa? Cái này, thì không cái kia. Và ngược lại! Phải làm thế nào hả Nhung? Nhạt nhòa, vô nghĩa - có thể chỉ là suy nghĩ nhất thời, tiêu cực thôi nhưng sao mà buồn và ghét mình đến thế!
          Đúng hay sai? Nên hay không? Người ta vẫn bảo đã hối tiếc thì không làm, đã làm thì không hối tiếc. Mình vẫn nhủ lòng như thế. Và tự cố cho rằng mình như thế. Nhưng mình lại là người đang nuối tiếc. "giá mà", "nếu như", "lẽ ra"...
          Đã có 1 thời Sinh Viên "cháy", muốn cuộc sống không bao giờ lạnh cả!!!
Thôi đành ru lòng mình vậy!
Quyết liệt và dũng cảm lên, Nhung à!

27 tháng 4, 2010

Lan man

           Đã rất lâu rồi mới gặp lại cảm giác như thế này! Cái cảm giác của 12 năm về trước!
           Cũng 1 buổi trưa rất nắng, trốn ngủ trưa-1 mình nằm trên gác nhỏ của sân thượng, nhìn xa xăm ra phía ngọn núi Nhồi và chìm miên man trong suy nghĩ. 10 tuổi- đã biết buồn khi ngắm nàng Tô Thị. Em đã tưởng tượng ra nàng đang khóc. Nàng Tô Thị đã đứng đó bao nhiêu năm? Dù là bình minh hay hoàng hôn, dù mùa đông hay mùa hạ, dù nắng đẹp hay mưa dông sấm chớp bão bùng...hết ngày này qua ngày khác, hết năm nay qua năm khác. Kiên nhẫn đến lạ lùng! Em nhìn ngọn núi Rừng Thông-rõ ràng đấy là hình ảnh của 1 người phụ nữ chưa thức giấc. Đứng trên sân thượng, ngắm 2 ngọn núi-em thấy diệu vợi, mơ hồ. Đến bao giờ thì nàng thiếu nữ thức dậy sau giấc ngủ ngàn năm?
          Em lắng thấy tiếng gà gáy như từ xa xôi vọng về. Em nhìn thấy tiếng lay động, phơ phất của chiếc lá cây dâu da xoan đã bạc phếch. Em nếm thấy vị rát bỏng của nắng. 10 tuổi – bất chợt em buông tiếng thở dài!
.........................
         Ngày hôm nay!
         Chỗ ngồi làm việc của em nhìn thẳng ra sân trường ngập nắng! 1 mình em trong căn phòng rộng thênh. Trước mặt em là lọ hoa hồng nở xòe, vô duyên tệ! Em bắt đầu lắng thấy tiếng đồng hồ tích tắc, đều đều, cần mẫn. Và hình như...cũng có tiếng gà gáy xa xôi vọng về...
         Một chú chim sẻ nhỏ vụt bay lên!
         Em không biết mình vừa buông tiếng thở dài...

17 tháng 4, 2010

Bài hát xưa

        
  Lướt đi nhẹ nhàng trong chiều thu, dễ làm người ta thấy nỗi lòng cứ dâng đầy nhớ nhung về một kỉ niệm xa cũ và về một ai đó cũng đã xưa. Và dù hình bóng ngày nào vẫn luôn trong tâm tư, đầy yêu thương giờ như lại càng thêm hiển hiện. Những kỉ niệm dẫn dắt tình cảm trong một khúc phim nhớ ...
           Thi thoảng trong nỗi nhớ em, tôi thường đi dạo quanh bờ hồ này, tới những ghế đá quen ấy, đặt mình xuống và thầm nghĩ rốt cuộc, tình là chữ viết nên bởi cả hai người. Và anh không còn giữ em trong tay gần" mới thấy cuộc sống có vị nhạt biết bao, "và anh không bước ra thêm ngoài mơ em... để tiếp tục nhận ra rằng chỉ em là duy nhất.. Càng những chiều xuống bằng ánh nắng hồng tía, càng thêm những nỗi nhớ thương đong đầy bằng kỉ niệm.

Và anh không còn giữ em trong tay gần
Và anh không bước xa thêm ngoài mơ em
Chật lòng rồi, trời đã đêm hơn rồi mà thiếu anh
Giấc mơ trắng của riêng em đây

           Và khi em đã xa, tôi đi tìm hơi ấm của em ngày nào qua các con phố quen khi mùa này, gió lạnh cuốn đi từng nhịp thở. Tôi đã bất chợt nghe thấy đâu đó tiếng cười lảnh lót của em, ngay cả giữa con phố đông đầy nhóc xe cộ. Và để tôi hiểu rằng chỉ có nỗi nhớ làm bạn.
           Và khi em đã xa, tôi nhận ra em là thế giới tôi cứ mãi kiếm tìm mà không hay lại ở ngay cạnh bên. Một thời gian dài, sao tôi vô tình nghĩ rằng, có em vẫn chưa hẳn đủ đầy. Cho đến khi, cuộc sống hầu như êm xuôi, mọi thứ dường như sắp đặt hoàn hảo đến dư thừa, em lại là phần thiếu thốn không gì bù đắp được.

Này anh nghe bài hát kia, ấm vang lại,
Từ câu vui đã chứa chan tình thơ ngây
Chiều tàn rồi, bài hát nguôi ngoai rồi mà vẫn đau
Áo em trắng, là giữ cho anh

           Bầu trời cứ thế dần tan vào trong màu tím sẫm rồi đen huyền để chở gió mây vào đêm. Đến khi những ánh sao nhấp nháy, vầng trăng nhô dần lên từ chân trời, tôi vẫn cố gắng đi về phía đồi cây phía xa. Nơi mọi thứ gặp nhau là tình cờ, và biết đâu, sẽ lại mang em trở lại. Và nếu em trở lại, chỉ có thể là nơi kì diệu này đây. Vì gió cứ lặng im không thể nói, và vì ánh trăng cứ làm thinh nên tôi sẽ thử để một lần nữa, đem tâm hồn nhớ thả lên trời. Đôi mắt ngỡ ngàng trước những vì sao nhấp nháy, môi mơn man trong làn gió như cận kề hơi thở ai rất quen, dịu dàng tiếng hàng cây trăn trở, rằng:

Anh quên chăng lời ca hôm xưa viết riêng cho tình
Anh quên chăng đường hoa đêm xưa đầy gió
Anh quên chăng tình ca cho em hát trong hơi mòn
Tình ngây thơ và tình ngây ngô chưa kịp vui hết xuân thì
Giữ mãi anh trong mơ không vỡ đâu

            Tôi biết mình đã quá quen hình hài em, đến khi em ra đi thì mới thấy trống vắng. Tôi lãng quên những phút giây có hương sắc đêm nào, cũng giữa vườn đầy trăng và gió này. Tôi không nhớ những lời thì thầm bên tai mà mải quẩn quanh những nơi vui chơi xa xỉ.. Và giờ, nhờ đêm lẻ, tình mất, nỗi nhớ cô độc gợi lên kí ức xa xưa. Giờ này, chỉ còn là nuối tiếc, một tiếng vang cười rớt lại hồn nhiên và nhớ...

15 tháng 4, 2010

Nếu bây giờ ta gặp lại nhau thì sao?


Nếu bây giờ ta gặp lại nhau thì sao nhỉ?
Em sẽ ngồi thật thẳng trên ghế
Mắt em sẽ nhìn thẳng
Em sẽ cười thật tươi
Bàn tay em sẽ đan vào nhau, nhẹ nhàng đặt trên bàn.
Nếu như bây giờ ta gặp lại nhau thì sao nhỉ?
Anh cũng sẽ ngồi thật thẳng trên ghế
Mắt anh nhìn thẳng
Anh cũng sẽ cười thật tươi
Tay anh sẽ gõ từng nhịp trên bàn
Này anh!
Em ngồi thẳng để em giữ sự thăng bằng
Em nhìn thẳng vì em sợ bụi bay vào mắt
Em cười thật tươi để anh thấy em cứng cỏi
Bàn tay em đan vào nhau để nếu có run lên thì anh cũng khó nhận ra
Còn anh?...
Có những thứ người ta không lý giải được. Có hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi vì sao.
Nếu như bây giờ, ta gặp lại nhau, thì sao?
Em ngồi thẳng, mắt nhìn thẳng, cười thật tươi, và 2 bàn tay em sẽ đan vào nhau...

Nợ văn tự - cho tóc tết


Cắt 1 kiểu tóc mới thấy mình là lạ!
Mỗi 1 thay đổi, khiến ta thoáng giật mình!
Đã bao lâu rồi nhỉ? Ta không còn 2 bím tóc lúc lắc hai bên?
Chợt nhớ về bài thơ mà Hương viết tặng mình trong lưu bút lớp 12 - vào 1 ngày, cũng tháng tư...

NỢ VĂN TỰ - CHO TÓC TẾT
Mai xa rồi, mày - tao và ly biệt
Bước nhanh đi cho khuất bóng sân trường
Ngoái lại làm chi, dùng dằng chi cho mệt
Ba năm chấm hết rồi
xuống dòng
mỗi đứa tự ba chấm...
mà đi

Ta quyết bước như chinh nhân thủa trước
Cưỡi chiến mã xung quân không hẹn ngày về
Tráng sĩ gần 20, chỉ có con ngựa sắt
Xích chùng, xe lọc cọc, lệ không đủ làm dầu mỡ bôi trơn

Bím tóc học trò có giữ được không?
Khi mày vào đời toàn đầu lá kim và tóc ép
Có tự tin giơ cái đuôi sam làm bánh lái mà tiến lên phía trước?
Chỉ dặn 1 điều: tao-nhớ-thủa-mày-lúc-lắc-hai-bên

Nợ văn tự chia tay-tao tập tành thi sĩ
Thơ vội đôi câu trao lộ phí lúc lên đường
Nhuận bút biết đòi ai? Chỉ thấy toàn nước mắt
Chia tay - màu ly biệt, nhuộm học trò, sắp: mảnh trời riêng!
*****

Một bài thơ viết trong 30 phút, 1 bài thơ bé xinh. Bài thơ mà Hương nói trao cho mình làm "lộ phí" để bước vào đời. Chỉ đọc 2 lần là mình đã thuộc. Lạ thế! Đã 5 năm, nhưng bài thơ này chưa bao giờ mình quên!

Thời tóc tết!

22 tuổi và 18 năm trung thành với 2 bím tóc. Ngày đó, tóc mình dài lắm, nó không đen tuyền mà lại nâu nâu màu hạt dẻ. Suốt cả 12 năm học phổ thông, số lần đi học mà không tết tóc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngày nào cũng thế, ngủ dậy là ôm lấy cái lược...đi tìm mẹ! Chỉ đi học khi đã tết tóc. Và chỉ chấp nhận duy nhất 1 người tết tóc-Mẹ!Lạ thế! Nhớ bao nhiêu lần khóc vì đã đến giờ học mà chẳng tìm thấy mẹ đâu! Nhớ mỗi lần mẹ đứng trước cửa tết tóc cho mình, ai đi qua cũng mắng vốn: "Lớn ngần ấy rồi mà mẹ còn phải chải đầu cho à?!" Lúc ấy, mẹ chỉ cười. Còn mình thì chu mỏ lên cãi lại: "Kệ cháu! Sau này lấy chồng mẹ vẫn phải chải đầu cho cháu"!

Những ngày đầu tiên ra HN học Đại học, mẹ phải ra ở cùng 1 tuần, để dạy cách ăn ở, học hành, chăm sóc bản thân, và quan trong hơn là...dạy cách tết tóc! Ôi, tôi của 17 tuổi!!

Mẹ về nhà! Mình lóng ngóng với chiếc lược trên tay, ngượng ngập với mái tóc dài rối tinh lên. Sao mà khó thế. Mái tóc tự tay mình tết cứ là lạ, cứ như không phải tóc của mình. Và dĩ nhiên, sao đẹp bằng mẹ tết cho được.

Sinh viên sư phạm năm 1-1 con bé trắng trắng, xinh xinh, ngơ ngác và lí lắc với 2 bím tóc! Mấy đứa bạn mình bảo thế. Và hình như đạp xe đi ngoài đường, cũng có nhiều người ngoái lại. Giữa đất Hà Nội thời đại này mà còn có đứa để tóc như mình là 1 điều gì đó lạ lắm chăng? Chỉ biết lúc ấy mình chẳng nghĩ gì cả. Để tóc tết đơn giản là nghĩ mình chẳng thể hợp hơn với kiểu tóc nào khác với cái khuôn mặt tròn vành vạnh của mình. Hic.

Cứ như thế... Ngày nào ngủ dậy cũng cuống cuồng lên với mái tóc. Hôm nào đến lớp mà tóc không được tết lại là y như rằng mọi người biết ngay là nó...dậy muộn, hoặc là không tìm thấy dây chun để buộc.

Thời tóc ép

Để chia tay với mái tóc tết là cả 1 quá trình dài "chuẩn bị, trăn trở" lắm. Hỏi ý kiến bao nhiêu người, đứng trước gương bao nhiêu lần để ngắm nghía. Khổ! Con gái thì lúc nào chẳng đắn đo, còn mình thì được Chúa ban tặng 1 cách hào phóng cái "tính con gái" ấy. Mãi cho đến khi có 1 lần anh nói với mình: "tóc của em cũng giống như 1 cái áo. Cái áo đep nhưng cũng đến lúc nó chật". Đơn giản thế! Vậy mà mãi mình mới "ngộ" ra cái điều ấy. Vậy là...

Chính xác mình nhớ là ngày 29-11-2006: cắt tóc. Và đúng ngày SN tròn 18 tuổi: 02-12-2006: ép tóc. Sáng hôm sau đi học mà chẳng dám vào lớp, cứ đứng thập thò ngoài cửa. Thấy...run run, ngại ngùng cứ như là không phải là mình. Để có cảm giác ấy bây giờ, khó lắm. Tóc mới của mình thẳng, rất dài. Có người thấy thích thú, mới mẻ. họ cho rằng như thế năng động, hiện đại hơn. Có người lại nuối tiếc hình ảnh "ngây ngây thơ thơ" trước đây. Hm, những người kiểu thứ 2 nhiều hơn.

Nhưng mà...kệ!

Nhớ ngày ấy, mỗi sáng thức dậy vẫn theo thói quen đưa tay lên cầm lược định tết tóc. Rồi mới nhận ra rằng "em đã không còn như ngày xưa". Và cái phần tóc bị cắt đi ấy, mình còn giữ lại đến 2 năm sau.

Dù sao thì chiếc áo đẹp cũng đã chật rồi!

Thời tóc xoăn

Haizz! Một khi đã không còn giữ được tóc theo trạng thái "nguyên thủy" nữa thì cứ tha hồ mà can thiệp dao kéo vào thôi. Ép dài rồi chuyển sang ép ngắn. Hết ép lại chuyển sang uốn xoăn. Uốn xong lại nhuộm. Nhuộm nâu, nhuộm vàng rồi bây giờ là đỏ.

Sau cái thời tóc tết thì có lẽ mình hợp với tóc xoăn nhất. Hôm qua đi cắt tóc. Sau 1 hồi chị Hàpink "khua dao múa kéo" suốt 2 tiếng đồng hồ thì tác phẩm hoàn thành khiến cho thân chủ cũng không thể nhận ra mình. Xoăn 1 cách bù xù (như tổ chim sẻ) vậy, phần đuôi thì xơ xác, đỏ quạch. Tóc được chai thành 2 lớp rõ ràng với 3 màu: nâu ở chân, vàng ở thân và đỏ ở đuôi. Nói tóm lại thì trông ngồ ngộ, nghịch và...trẻ con.

Vậy là trong 4 năm, mình đã 3 lần ép, 3 lần nhuộm và 3 lần làm xoăn. Tìm mọi cách để kéo nó thẳng ra, rồi cho 1 đống hóa chất vào để bắt nó phải xoăn lên. Tóc à, kể ra thì cũng tội nghiệp mày. Hic, xin lỗi mày, tóc ạ!

Nhưng có 1 điều không thay đổi: dù thẳng hay cong, dù nâu hay đỏ thì nó vẫn luôn dài. Mình vẫn không đủ "can đảm" để cắt ngắn. Vì mình vẫn thích xì-tai dịu dàng và thướt tha hơn? Hình như thế.
************

Mỗi một lần cắt tóc, là 1 lần thay đổi.

Mỗi một lần thay đổi, lại thấy mình lạ.

Mỗi một lần lạ...thấy mình đang lớn lên!

1 tháng nữa, mình sẽ cắt tóc ngắn!

13 tháng 4, 2010

Là la la la lá

:) :) :) Ngày hôm nay, mình đã bắt đầu tập tọe bước chân vào blog. Là la la la lá...ta đi nhảy cầu!