Hôm nay đi dạy, sau gần 20 ngày nghỉ Tết. Đứng trên bục giảng, mới thấy mình vẫn say nghề lắm. Cứ quầy quậy lắc đầu rằng không thích làm giáo viên đâu, rằng GV nghèo lắm, rằng thích nghề gì đó "bề nổi" hơn, nhưng hình như nghề đã chọn mình. Tâm huyết vẫn ngập tràn trong khí quản, để thỏa sức phiêu hàng tiếng đồng hồ. Vẫn thấy ấm lòng khi nhận được tin nhắn của HS cũ, thấy vui vui khi được gọi bằng "cô" của 1 "em" HS 40 tuổi, thấy hạnh phúc khi nhìn vào ánh mắt lóng lánh. Khi mà không gian lặng phắc, mấy chục con người như nuốt từng lời mình nói....sung sướng đến run người! Đúng rồi, khi được nói, được chia sẻ, được lắng nghe, được thấu hiểu...mình mới thật là mình!!!
Trên đường về hôm nay mình đã suy nghĩ nhiều, vẽ ra trong đầu bao nhiêu dự định. 1 năm tới, 2 năm tới, 5 năm tới, mình sẽ hoàn thành những mục tiêu gì. Thời gian vừa qua, mình sống vô nghĩa quá: lười biếng, ỷ lại, hèn nhát - 1 con người xấu xí với 1 rổ những "giá như" và ghen tỵ... Cả ngày nằm dài, đọc báo, nghe nhạc, xem phim, ăn và ngủ. Lười học, lười vận động, ngại cả đi chơi nhưng nguy hiểm nhất là tự ti - thứ mà trước đây không bao giờ có trong từ điển của mình.
Chỉ có 1 con đường duy nhất: phải thay đổi! Nói đúng hơn là tìm lại chính mình của ngày xưa: mình của 1 thời đầy lửa. Cũng không khó lắm đâu, chỉ vì mình thiếu quyết tâm và nghị lực. Mình cứ tự nhận là mình ích kỷ, mình yếu đuối để tự cho phép mình trượt dài trên con đường thỏa hiệp, dễ dãi. Bước sang năm mới, tự hứa với lòng mình phải cố gắng, chăm chỉ để đạt được những mục tiêu đề ra.
Được sống đã là hạnh phúc! Cuộc sống như những gì mình đang có đáng trân trọng biết bao nhiêu. Thật xấu hổ nếu sống vô nghĩa, thiếu trách nhiệm như những ngày qua. F5 lại bản thân, hãy cứ chân thành và tỉnh táo, hãy cứ nhiệt huyết và nỗ lực không ngừng...
Rồi 1 ngày không xa...
Cố lên nhé, Nhung ơi!
Stand by và F5? hehe. Tôi vẫn thấy con người cũ của bạn rất hay đấy!
Trả lờiXóaKhông được tự ti. Bạn là người tuyệt vời mới được nặc danh "theo dõi" như thế này đấy! :D
Trả lờiXóa