Đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao lại như thế, không thể nói là không có lý do gì được, nhưng mà thật khó để cắt nghĩa rõ ràng...
Mâu thuẫn quá tôi ơi! Muốn lắm...nhưng không thể kiểm soát được hành động của mình...
Thôi, cứ để xem mọi việc đi đến đâu...
Dù rằng, mình đang giống như 1 con sông nhỏ... sắp cạn rồi...
Dù rằng, đêm thi thoảng vẫn giật mình... hẫng hụt...
Dù rằng, bỗng dưng òa khóc như bị đòn oan...
Chưa đủ tỉnh táo để phân định đúng - sai. Nhưng có lẽ đến giờ cũng không còn quá quan trọng nữa, bởi vì đã và đang phải trải qua những cảm xúc như thế nào... mình biết... như thế cũng là đáng trách lắm rồi...
Ngủ ngoan nào, mai sẽ là 1 ngày tươi đẹp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét