15 tháng 2, 2011

Trời Hà Nội mênh mông lắm...

            Lần đầu tiên ra Hà Nội, là khi em đã lớn! Thời gian này 6 năm về trước. 17 tuổi, lớp 12 - tập huấn đội tuyển. Khi ấy em háo hức lắm, nhiệm vụ là đi học nhưng mà em...em mơ về 1 nơi lung linh ánh đèn với những con đường nồng nàn hoa sữa...em nghĩ xem mình sẽ chơi gì, mua gì "từ Hà Nội" về...tụi em tíu tít hỏi nhau xem mình sẽ được ở KS nào... Em không bao giờ quên được: nhà khách Bộ Nông Nghiệp số 1B, Ngọc Hà, Bắc Sơn, Ba Đình, Hà Nội. Tối đầu tiên ở HN, cả lũ kéo nhau ra bốt điện thoại đầu ngõ, gọi điện về nhà báo nơi mình đang ở, dù rằng bố mẹ cũng chả biết nó là chỗ nào. Để rồi, con đường Ngọc Hà, Đội Cấn, vườn Bách Thảo, lăng Bác, Hồ Tây...trở nên quen thuộc, thân thương với em.
           Cái lần đầu tiên ấy bao nhiêu là kỷ niệm. Là những bữa ăn: Bách Thảo với ngô chiên ngon tuyệt, là bữa ăn mà thầy gọi mỗi 1 món: cá chép om dưa mà đứa nào đứa nấy im thin thít, sau đấy thì...rụt rè gọi thêm...mấy quả trứng luộc. Là buổi mấy thầy trò đi dạo, thầy thì chẳng biết đường mà cứ phăng phăng đi trước, "dắt díu" lũ HS đi đằng sau, không biết phải đi bộ qua đường khi đèn đỏ và đi trên vạch sơn trắng, để rồi có vài người vụt qua còn ném lại câu "đồ nhà quê"! Là buổi tối mấy thầy trò đi bộ mỏi cả chân để tìm bằng được quán phở đêm, để biết thế nào là "phở Hà Nội". Là phòng ở mấy đứa ghép 2 giường lại với nhau, sắp xếp lại đồ đạc trong phòng để hôm sau giám đốc phải nhắn lại trên giấy: "đề nghị quý khách để nguyên vị trí đồ đạc trong phòng..." Là những màn làm quen, giao lưu với các chú cảnh vệ, để khi trở về quê rồi, suốt nửa năm sau vẫn thư từ qua lại, hẹn gặp nhau "Hà Nội mùa thu"... Là buổi cuối, đi mua quà về nhà: bước chân vào cửa hàng "cây nấm nhỏ" mà hoa cả mắt vì sao nhiều đồ đẹp thế, cái gì cũng muốn mua, quý lắm chỉ vì nó "made in Hanoi", rồi nâng niu cân dâu tây để trên oto về nhà, nó dập nát không thương tiếc nhưng vẫn sung sướng đưa cho cả nhà ăn, cứ coi nó như là của ngon vật lạ...
           Hà Nội trong em khi ấy đẹp đến diệu vợi, say đắm...
           Hà Nội trong em khi ấy lãng mạn, nồng nàn và đầy bao dung...
          1 tuần thôi, đủ để gieo mầm trong em lời hẹn ước...nhất định sẽ quay lại nơi này...
Và rồi em đã thực hiện được lời hẹn ước ấy. Tháng 9 nhập học... Giờ thì em đã ở đây được 6 năm.
           Hà Nội với em bây giờ là tắc đường, là bụi bặm, là bon chen.
          Hà Nội với em không còn là căn phòng KS có 2 chiếc giường ga gối trắng tinh, rộng thênh...mà là phòng trọ mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh với 1 chiếc giường, nhỏ thôi nhưng xoay xở thế nào vẫn thấy lạnh.
           Thế nhưng...em vẫn yêu Hà Nội. Vì nơi này có ước mơ 1 thời của em, có những năm tháng tuổi trẻ sống hết mình của em, có những kỷ niệm của em, có tương lai của em. Và...nơi này có anh!
           Chuyện của anh và em đang như 1 dấu phẩy, 1 nốt lặng...nó khiến em chòng chành...
Ngày hôm nay, Hà Nội với em mênh mông lắm...


1 nhận xét:

  1. Trời Hà Nội mênh mông mà liễu lại rủ bóng xuống mặt hồ nhỉ? Một sự đối lập thật đẹp! Hay là lá đang mơ mộng điều gì đó ta?

    Trả lờiXóa