28 tháng 10, 2010

Standby

            Ngày lớp 11, chị H đi học Đại học gửi về cho mình 1 tấm bưu thiếp về phong cảnh Huế: dòng sông Hương trong ánh chiều tà. Đẹp buồn, thơ mộng, lãng mạn. Không hiểu sao nhìn bức ảnh đấy mình cứ thấy bồi hồi, nao nao và luôn có 1 ý nghĩ rằng: nhìn thấy nó tức là mình phải cố gắng học, để đậu ĐH, để được làm SV như chị. Mình lồng ảnh vào trong khung kính để trên bàn học, cứ lúc nào xao nhãng là lại tự nhắc nhở mình.
            Ngày nay, mình đã tốt nghiệp ĐH, không còn thấy ĐH là điều gì ghê gớm nữa. Nhìn lại thì bao giờ cũng thấy cái mình đã đạt được là bình thường. Đã nghĩ rằng, ĐH là 1 cái gì đó đảm bảo cho tương lai giờ thì thấm thía, ĐH mới chỉ là bước đi chập chững đầu tiên. Nhưng cũng tệ là cái "đà" học hành đã dần rơi rớt hết. Cũng là cao học đấy, học dồn dập, rồi lại nghỉ, rồi lại dồn dập. Chả hiểu kiểu gì nữa, 1 năm rồi chắc chả thêm được gì vào đầu.
           Con đường thì mình đã vẽ ra phía trước, tất cả đã sẵn sàng, thế sao bắt đầu lại khó thế. Ăn-ngủ-chơi, cái điệp khúc ấy cứ tiếp nối nhau, dắt tay nhau dung dăng dung dẻ mà chưa có dấu hiệu gì là dừng lại cả. Ngồi cafe cùng ĐK, lòng quyết tâm như 1 quả bóng được thổi căng lên 1 lúc, về nhà lại xẹp lép. Chị M, chị H đã đi rồi, Rồi bạn T nữa! Mình muốn được như thế quá! Được đi, được bay, được ngắm nhìn thế giới rộng lớn, để thấy mình quá nhỏ bé trong đời này...
          Tất cả là tại mình thôi. Mình vẫn thế, chả tốt hơn được tí nào. Vẫn trì trệ, ù lì, chỉ ngụy biện là giỏi. Nhưng biết mà không sửa còn tệ hại hơn.
          Mệt mỏi với mình quá!

1 nhận xét:

  1. Bắt đầu Restart rồi nhấn F5 Refresh rồi đây! :)

    Trả lờiXóa