16 tháng 10, 2010

Lạnh

            Thu lạnh. Trời mưa rả rích cả ngày làm ẩm những cơn gió. Hơi giá mang theo len lỏi, dù đã kéo cao cổ áo thi thoảng vẫn rùng mình. Co 2 chân lên ghế, ngồi thu lu, chống cằm xuống đầu gối, xuýt xoa. Bắt đầu lướt qua những trang báo mạng.
            "Quá khổ, cụ bà 80 tuổi muốn hiến xác sống". Như men rượu cay vẫn làm ta chuyếnh choáng, ngây ngất. Một cảm giác nôn nao, đau đáu tràn qua. Đã rất nhiều lần đọc được những bài báo kiểu như thế này, và vẫn biết cuộc đời đầy rẫy những hoàn cảnh éo le, bất hạnh. Vậy mà sao vẫn thấy xót xa?  Và ngạt thở.
           Ôi chao, "hạnh phúc sinh ra từ những khổ đâu, mất mát" cơ mà. Sao có những người cả đời phải đắp đổi bằng nước mắt, bằng bất hạnh? Không bao giờ đòi hỏi sự công bằng nhưng thắt ruột khi vô tình biết được đâu đó có những người phải phơi mình chịu mưa chịu rét. Những tiếng thở dài buông thoõng trong đêm. Những thân già còm cõi như quả trám khô vốn đã bị vắt kiệt bởi vất vả mưu sinh dường như nặng hơn khi phải oằn lưng gánh chịu nỗi đau về tinh thần. Trên đời này, còn có điều gì khủng khiếp hơn sự cô độc? Có lẽ, bản năng sinh tồn là sợi dây duy nhất níu giữ họ tồn tại trên đời này. Dẫu cho sợi dây ấy là mong manh và sự tồn tại ấy là lay lắt.
           Không bao giờ có thể quên được những hình ảnh ấy. Bóng một cụ già liêu xiêu, nhạt dần phía cuối con đường. Hai cha con mù tấp tểnh dắt nhau đi trên con đường đầy đá dăm mới đổ. Bàn tay dăn deo, khô nứt, run rẩy xòe ra mong hứng được chút ít tình thương rơi rớt. Đôi mắt mờ đục dõi cái nhìn mông lung ra con đường ướt nhòe phía trước... Như những cái đinh đóng vào trí nhớ. Thời gian trôi, đinh rút ra rồi nhưng vẫn còn đó những cái lỗ đánh dấu trong tâm tưởng. Chẳng hoen ố đi đâu mà ngày càng ngập sâu vào.
          Tự hỏi liệu họ có còn cảm xúc không? Dù có, dù không thì đều là cùng cực. Ừ thì cái đinh này sẽ được rút ra thôi nhưng sao vẫn thấy xót xa đến vậy? Bật khóc nức nở. Điên rồ sao? Có thể lo cho cả thiên hạ được ư? Nhưng...bàn tay còn có kẽ hở, ít ra cũng ấp ủ thêm được 1 bàn tay.
Có tàn nhẫn lắm không khi mong rằng họ chết đi. Sẽ không còn buồn đau được nữa. Sẽ đến một thế giới bình yên. Chỉ có bình yên mà thôi.
           Đêm nay lại cuộn mình trong chăn ấm, chấp chới ngoài kia mưa lạnh thấm vai mòn...
                    Ngày mai gối ướt...
                                      Tái tê...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét