24 tháng 11, 2010

Linh ta linh tinh

            Buổi sáng đi gặp 1 người bạn. Quán cafe này lần đầu tiên mình đến: không gian thoáng ,rộng rãi, đặc biệt có thể hát kara tại phòng và có rất nhiều trò chơi thú vị nữa. Mình cảm thấy thích nơi này. Hắn nói tiếng Việt chắc chắn là giỏi hơn mình nói Tiếng Anh, có khi còn hơn cả tiếng Việt của mình ấy chứ! >.< Còn biết dùng cả tiếng lóng như "giờ cao su" rồi (nhiều người lái xe) "tầm bậy tầm bạ" nữa cơ mà! @_@
           Cái làm mình chán nhất ngày hôm nay là vì 1 chút hiểu lầm và sự chậm trễ của mình nên lịch học TA tại Language Link trùng vào lịch học ở trường. Chắc chắn sẽ phải nghỉ 1 trong 2 rồi, chưa biết sẽ phải sắp xếp thế nào đây! T_T Hôm nay thì mình chọn học ở LL.
          Buổi học đầu tiên diễn ra khá suôn sẻ. Anh thầy đẹp trai thôi rồi (mình thì mình thấy giống Jacob trong New moon), lại vui tính hài hước nữa. Buổi học hôm nay chủ yếu là mọi người giới thiệu, làm quen với nhau thôi nhưng cũng đủ thấy là mình phát âm tệ thế nào! Haizz! Mọi thứ đều ổn, chỉ có điều là thấy đến thì muộn mà sao về đúng giờ thế! ;)) Ôi,  tiền của tôi! Tiếc quá! Tiếc quá! Về đến nhà rồi mới phát hiện là để quên cái khăn ở lớp, sau khi suy nghĩ 10s quyết định vòng xe lại. Phòng học đã có lớp khác. Con bé mở cửa, líu lô 1 tràng TA (nó cũng chả nhớ là nó nói gì nhưng sai là chắc, hic). Ôm cái khăn (đang nằm ngoan ngoãn dưới đất - trong góc, thương thế!), rồi con bé lút cút ra về!
          Hết 1 ngày kỳ cục!

22 tháng 11, 2010

Nó là người hạnh phúc

          Về nhà 4 ngày, hôm nay lại quay trở ra Hà Nội tiếp tục những công việc còn dang dở. Đúng là ông bà ta đã nói "sểnh nhà ra thất nghiệp", không đâu bằng ở nhà mình. 5 năm ở đây rồi mà mỗi lần về quê ra vẫn cứ thấy nhơ nhớ, nao nao.
          Về đến nhà là tràn ngập cảm giác bình yên, thanh thản và...an toàn lạ lùng. Được cái cả nhà ai cũng hay nói hay cười nên lúc nào cũng rộn ràng. Lần nào cũng thế, về là buôn với mẹ. Đến chiều bọn chúng đi học về lại bắt đầu điệp khúc: "Nhung biết gì chưa?" rồi sau đó là "sao mà chuyện gì cũng biết nhanh thế?" (hehe, chúng có biết đâu là mẹ đã cập nhật cho 1 đống tin tức nóng hổi rùi)
          Có lúc nó nghĩ rằng, cuộc sống của nó nhàm tẻ. Có lúc nó cứ so sánh mình với người khác để tự gặm nhấm nỗi buồn bực, ghen tỵ. Có lúc nó lo lắng cho tương lai phía trước liệu có được như nó mong muốn hay không. Nó khi thì thấy mình thật hiền lành khi lại đanh đá nhỏ nhen. Nó bao nhiêu lần tự hỏi "mình có hạnh phúc không?". Và bây giờ nó biết, nó là người hạnh phúc! Nó rất thích khi được nghe điều ấy!
          Nó có 1 người mẹ với nó là hoàn hảo. Mẹ của nó không dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng vô cùng nhân hậu và cực kỳ đảm đang. Nó thần tượng đôi bàn tay của mẹ nó.  Đôi bàn tay ấy đã quán xuyến toàn bộ công việc trong gia đình, dòng họ. Đôi bàn tay ấy đã bọc sách, dán nhãn vở, tết tóc cho nó 12 năm ròng. Đôi bàn tay ấy đã từng tặng cho nó những trận đòn lên bờ xuống ruộng mỗi khi nó lười học, hư thân. Đôi bàn tay ấy có thể cấy gặt thoăn thoắt, tát nước nhổ cỏ, đóng ván khuân luồng. Đôi bàn tay ấy cũng có thể may những bộ quần áo, ga gối, màn rèm đẹp nhất, có thể nấu những món ăn ngon nhất, có thể cắm những lọ hoa đẹp nhất... Mẹ nó - người đã khóc khi nằm cạnh nó trong đêm cuối cùng trước khi nó ở lại Hà Nội - 1 mình - nhập học. Nhưng mẹ nó - cũng là người đã "đóng vai giang hồ" để bảo vệ 3 chị em nó khi bọn cướp xông lên trong chuyến xe về quê nội. Nó luôn nghĩ có học cả đời nó cũng không bằng 1 góc của mẹ, và chưa bao giờ có 1 việc gì nó làm hơn được mẹ. Mẹ nó - 1 nông dân bình thường nhưng là người giỏi giang nhất nó từng gặp. Nó yêu mẹ như muối.
         Nó có 1 người bố với nó là tuyệt vời.  Bố nó - người đã thức trắng đêm chỉ vì suy nghĩ 1 câu nói vô tâm của nó. Bố nó - người sẽ "đuổi thẳng cổ" những thằng con trai nào không tốt với nó. Bố nó - người "sẽ là cái cây cho nó dựa vào suốt đời". Bố nó - người "ngụ cư" được tất cả họ hàng làng xóm yêu quý, kính nể. Bố nó - không bia rượu, thuốc lá, cờ bạc... Bố nó hay quát to nhưng kỳ thực rất hiền và tâm lý. Bố nó - phóng khoáng, chính trực và khôn ngoan. Bố nó - 1 người lính bình thường nhưng là người chỉ huy vĩ đại của đời nó. Nó yêu bố như đường.
         Nó có 2 đứa em sàn sàn tuổi nhau. Em nó không thông minh xuất chúng nhưng đủ làm nó tự hào. Em nó cãi bố mẹ lem lẻm, lười nhác không ai bằng nhưng quan trong trọng nhất chúng là những đứa hiểu chuyện và biết điều. Nó yêu em nó như mật.
         Nó có những đứa bạn thân thiết, những người luôn bên cạnh san sẻ nhiềm vui nỗi buồn và cho nó những lời khuyên bổ ích.
        Nó dù đang thất nghiệp nhưng vẫn được làm những điều mình thích, và nhìn thấy được "phía cuối con đường" mà phấn đấu.
         Nó có 1 phòng trọ bé tí để chăm chút cho sạch sẽ gọn gàng - nơi thân thuộc gần gũi mà nó chiều về là nhớ.
         Nó có 1 bộ sưu tập kỷ niệm đầy ăm ắp mà không phải ai cũng có: những bức ảnh, những tấm thiệp, những lời chúc, những quyển lưu bút... được sắp xếp 1 cách cẩn thận để thỉnh thoảng nó lôi ra ngắm nghía, tự cười 1 mình.
         Nó có...
         Nó có...
         Nó đang có rất nhiều thứ tài sản đáng giá. Nó sẽ không đánh đổi bất cứ thứ gì để đổi lấy vật chất, địa vị phù du đâu. Bố nó nói với nó rằng: "Tiền bạc là quan trọng nhưng hạnh phúc mới là tất cả".
        Cho nên, nếu "Có lúc nó nghĩ rằng, cuộc sống của nó nhàm tẻ. Có lúc nó cứ so sánh mình với người khác để tự gặm nhấm nỗi buồn bực, ghen tỵ. Có lúc nó lo lắng cho tương lai phía trước liệu có được như nó mong muốn hay không" thì ai đó hãy nói cho nó biết rằng: "Nó là người hạnh phúc"
        Nhé!!!

Nó là người hạnh phúc

21 tháng 11, 2010

Miên man: ... & đêm

           Mới chỉ lúc nãy thôi còn vui vẻ rộn ràng, giờ lại thấy lòng ngổn ngang. Cũng chỉ tại đêm. Lần mò trở dậy, bật mt vì sợ đánh rơi cảm xúc.
           Đêm nằm trên đệm êm, chăn ấm đắp ngập cổ, thấy thương bố mẹ thật nhiều...
           Đêm nt chúc mừng cô, cô đang ở trên Ba Vì, hôm nay thi Nghiệp vụ sư phạm. Thấy nhớ lớp, nhớ thời SV... Đã qua rồi cái thủa lửa trại tưng bừng, nhà sàn đêm trắng, hò hát thâu đêm. Nếu năm nay, NVSP tổ chức ở nhà, đã đến, đã ngồi ở hàng ghế cuối để tự nhấm nháp & kiếm tìm bóng hình của mình trong các em khóa dưới...
          Đêm là con bạn thân "đang uống rượu, muốn say mà vẫn tỉnh quá!" Lờ mờ hiểu được 1 điều gì đó dù rằng chẳng hề đoái hoài cần biết đúng - sai?
          Đêm là MSM cho người cũ - chúc mừng thầy giáo. Có vẻ như bạn ấy đang vui, đang hào hứng, đang ngập trong dư âm của ngày hôm nay. Nhận ra rằng rồi xa cũng đã dần xa. Dù muốn dù không cũng nhói lên 1 cảm giác. Khi yêu tưởng như hiểu nhau đến chân tơ kẽ tóc, khi không lại thấy bỗng dưng xa lạ dửng dưng. 
         Đêm chợt thấy mình trở nên nhỏ nhoi quá đỗi. Mỗi người đều có 1 phần hao khuyết trong lòng: là sự cô đơn, là mất mát, là chới với, là vô cảm, là chạnh lòng, là thiệt thòi, là yếu đuối...
        Tháng mười đêm lại dài hơn...

20 tháng 11, 2010

Món quà Mềm & Mọt tặng Mèo 20/11

            Ngày 20/11 năm nay thật khác. Mèo không còn là SV để kéo nhau cả lớp đến chúc mừng các thầy cô, cũng không phải là GV để vào "ban kiểm phiếu" ;)) Nhưng ít ra Mèo cũng vẫn có tí cái tiếng là đi dạy, có 1 "nhúm" học trò. 20/11- mò về quê vì có 1 event quan trọng. Mọt thì đi với lớp suốt 2 ngày, Mềm cũng í ới bạn bè, lượn lờ đến nhà các thầy cô. Mèo thì chả có ý định gì, cứ ôm khư khư cái điện thoại, rình tin nhắn chúc mừng, hehe! Thích nhất là có 1 đứa gọi điện "cô Nhung đang ở đâu thế? cô không đi cắm trại à?... Em mang hoa tặng cô mà chẳng thấy cô đâu!" Hie, đây là đứa mà Mèo đưa đi ăn trưa 2 lần (thảo nào nhớ đến cô). Rồi có 1 đứa Mèo không dạy nó, nó cũng gọi điện hỏi xem Mèo đang ở chỗ nào, nó đi tìm khắp các trại mà chả thấy Mèo đâu. (nó có biết Mèo đang ở cách nó gần 200 cây số đâu) Nó bảo: "lâu lắm rồi em không thấy cô lên SS, bây giờ cô dạy ở đâu?" (có thể là Mèo chẳng bao giờ lên đấy nữa T ạ). Thấy âm ấm trong lòng, cả trăm đứa học sinh, mong 1, 2 đứa yêu quý Mèo thật sự là Mèo vui.
           Thế nhưng Mềm & Mọt biết không? Điều bất ngờ nhất trong ngày hôm nay là Mèo được nhận quà của 2 đứa. Ai mà tin được chứ?! Mèo đi ăn cưới với mẹ về, thấy 2 đứa mặt cứ hơn hớn, rồi thì thầm ra vẻ bí hiểm, Mèo đã thấy...nghi nghi! Rồi thì Mọt ôm cái bánh đi đằng trước, Mềm giấm dúi bó hoa đằng sau. Mọt ấp úng: "Hôm nay, nhân ngày 20/11, em chúc chị học hành thành đạt...hết!" Ôi  trời ơi, Mèo suýt ngất. Cái thằng đầu trâu trán khỉ sao hôm nay lại "tử tế" với mình thế, lại chị chị em em rõ là...ngượng. Bó hoa xấu òm, cái bánh bé tí. Nhưng Mèo yêu! Thực sự thì đến Mèo cũng chẳng nghĩ là mình là GV nữa cơ. Thế mà 2 đứa lại tặng hoa, tặng quà cho Mèo. Mềm bảo, "đến giờ thì Mềm mới nhận ra rằng, những gì tốt nhất mình nên làm cho những người thân của mình trước đã" Mèo thật không biết nói sao. Mềm bắt đầu lớn khôn hơn rồi đấy!

  Cảm ơn Mềm & Mọt nhiều, rất nhiều!

Tri ân thầy cô


Cô à!
Thực sự em cũng không biết phải bắt đầu như thế nào? Có biết bao điều muốn nói trong ngày đặc biệt này, ngày tri ân các thầy cô giáo.
Em muốn cảm ơn cô! Có thể em đã cảm ơn rất nhiều lần nhưng mỗi lần nói cảm ơn, vẫn là vẹn nguyên cảm xúc. Và em biết cảm ơn thế nào cũng không đủ.
Cô có thể nghĩ rằng, mình đâu làm được điều gì to tát. Nhưng cô ơi, cô không biết được rằng những gì cô làm cho em có ý nghĩa lớn lao như thế nào đâu.
Trong cuộc đời học sinh của mình, có 3 người thầy em yêu quý và kính trọng nhất. Đầu tiên là cô giáo dạy em lớp 3. Cô là người rất nghiêm khắc, cũng là người rèn giũa cho em từ ngày em còn bé tí. Em còn nhớ buổi tối học kèm nhà cô, cô bắt học đến tận 10h, buồn ngủ thì cô lấy dầu xoa vào mắt cho tỉnh mà học. Cô đã mất khá lâu vì bị bệnh nhưng với em, đó là “người thầy đầu tiên” dạy cho em bao nhiêu điều, chỉ cho em thấy con đường học tập.
Thứ 2 là thầy giáo chủ nhiệm của em 3 năm cấp 3. Thầy có vẻ khô khan nhưng lại là người để lại cho em những tình cảm chân thành. Dòng chữ lưu bút năm lớp 12 thầy viết cho em “…hãy cố gắng là người học trò thầy suốt mấy năm liền thầy luôn tin tưởng và hy vọng…” Vì câu nói ấy mà em quyết định chọn sư phạm. Vì câu nói ấy mà em không cho phép mình ngừng cố gắng. Và em thấm thía 1 điều rằng, đôi khi chỉ 1 câu nói, 1 hành động của người thầy có thể làm thay đổi cả cuộc đời 1 một học trò.
Với cô, cô là người khiến em thấy quyết định học sư phạm của mình thật là may mắn. Ngay từ lần đầu gặp cô, em đã thấy thật ngưỡng mộ: 1 mẫu hình GV toàn diện. Cô trò cũng không thực sự có nhiều thời gian trò chuyện, chia sẻ nhưng không hiểu sao mỗi lần gặp cô em lại thấy có bao nhiêu động lực. Em biết để có như ngày hôm nay, cô cũng đã nỗ lực rất nhiều, cũng có những thất bại, cũng có những khó khăn…nhưng nó thực sự xứng đáng với cô. Cái em ngưỡng mộ ở cô không phải sự hào nhoáng về hình thức, không phải vì những gì người ta nhìn thấy mà em ngưỡng mộ lối sống của cô. Chừng mực, chân thành và luôn hướng tới hoàn thiện mình. Không có ai hoàn hảo, có những lúc cô cảm thấy chán nản, mệt mỏi, thất vọng, bon chen, so đo…nhưng điều quan trọng cô đã luôn sống “thật” nhất, giữ được những phẩm chất tốt đẹp. Em có đọc tất cả các entry trên blog của cô, hiểu cô hơn: bên cạnh 1 cô Tú bản lĩnh vững vàng trên bục giảng còn có 1 cô Tú đa cảm, dịu dàng; đôi khi lại là cô Tú yếu đuối, mỏng manh… Và dần dần, tất cả khắc họa nên 1 hình ảnh khá đủ đầy về cô.
Em đã qua rồi cái thủa “thần tượng” thầy cô giáo, coi thầy cô như những vị thánh. Thầy cô giáo cũng là con người, và chính những mặt chưa tốt rất con người ấy khiến họ trở nên trọn vẹn. Không hoàn hảo nhưng trọn vẹn.
Là học trò của cô, em học được nhiều điều.
- Là em học được, nếu cứ hết lòng vì học sinh, người thầy sẽ nhận lại được nhiều hơn thế.
- Là em học được, đôi khi hiểu biết không phải là nói những điều to tát, lên gân mà là ăn nói từ tốn, nhẹ nhàng.
- Là em học được, 1 người thông minh cũng giống như 1 dòng sông, càng sâu càng ít gây ồn ào.
- Là em học được, hạnh phúc thực sự của 1 người phụ nữ không phải kiếm được bao nhiêu tiền mà là nhận được bao nhiêu tình cảm yêu mến của những người xung quanh.
- Là em học được, cuộc đời không phải lúc nào cũng xuôi chèo mát mái, học hành không phải lúc nào cũng thuận lợi. Thành công là người chiến thắng sau cùng.
- Là em học được, tình cảm chân thành không được tính bằng những lời nói hoa mỹ, không bằng những món quà mà được thể hiện bằng ánh mắt, bằng nụ cười, bằng 1 cái siết tay hay 1 câu nói động viên đúng lúc…
Còn nhiều nữa những điều em học được từ cô. Em đã ra trường 1 năm, cũng đã đứng trên bục giảng, cũng hiểu được phần nào nỗi niềm của những thầy cô giáo. Ừ thì không có nhiều tiền để thỏa chí tang bồng, ừ thì làm thầy phải luôn mẫu mực (hơi2 mệt 1 chút, hiii) nhưng thật ấm áp khi được gọi là “thầy” là “cô”, được tôn trọng, được tự hào…
Em quả thật rất may mắn sinh ra lành lặn, có 1 gia đình hạnh phúc, đủ đầy, có những người bạn chân tình và được gặp những người thầy – người bạn lớn trong đời. Em vẫn còn trẻ con, ngông nghênh ngạo mạn, hay nản chí nhưng em hứa sẽ sống thật tốt, sẽ cố gắng hết sức để thực hiện ước mơ của mình, để không phụ lại sự tin tưởng của mọi người dành cho em.
Cô ơi, giả sử có 1 lúc nào đó em không còn nhớ chúc mừng cô ngày 20/11, em rất lâu không gặp lại cô, giả sử có 1 lúc nào đó em vô tình khiến cô buồn, thì mong cô tha thứ cho em. Bởi tận sâu trong lòng, em đã dành cho cô sự yêu quý, tôn trọng và lòng biết ơn sâu sắc.
Chúc cô sức khỏe, bình an, hạnh phúc với gia đình, với nghề nghiệp và với các thế hệ học trò!
Ngày nhà giáo Việt Nam năm 2010 - những lời tri ân của 1 đứa học trò nhỏ gửi người thầy của mình!

17 tháng 11, 2010

Đám cưới Yến

           Vậy là Yến đã lấy chồng. Trong lũ bạn cấp 3 thì có lẽ Yến là người khiến mọi người bất ngờ nhất. Là người duy nhất trong lớp chuyên Sử không phải dân Thanh Hóa (Yến quê Vĩnh Phúc), ấn tượng của Yến để lại cho tất cả mọi người là sự lạnh lùng, mạnh mẽ và cá tính.
           Không ai nghĩ rằng Yến lại là người thứ 3 lấy chồng trong lớp.
           Không ai nghĩ rằng Yến và chồng quen nhau từ trên mạng, trong 1 lần nhảy Au.
           Không ai nghĩ rằng Yến trở nên mềm mai, nữ tính, và..."tung tẩy" như thế.
           Mọi người đều cho rằng, một người khó tính, cầu toàn như Yến sẽ còn lâu mới tìm được 1 người phù hợp cơ. Nhưng mà suy cho cùng thì cũng hợp lý cả thôi.
           Có mình, Quỳnh và Dũng đi đám cưới. Cả bọn xuất phát từ 8h sáng, đi hỏi đường, lòng vòng mãi 10h cũng đến nơi. Lần đấu được ăn cỗ Vĩnh Phúc. Mâm cỗ khá đơn giản, nhưng không màu mè, hình thức; cảm giác vừa vặn, ngon miệng giống như 1 bữa cơm gia đình. Đám cưới không đông người lắm vì hôm nay cũng chỉ là rước dâu lấy ngày thôi, không ồn ào náo nhiệt như mình tưởng tượng nhưng đủ vui, đủ ấm cúng.
           Sống thật hạnh phúc Yến nhé! Hy vọng những điều tốt đẹp sẽ đến với cô bạn đầy nghị lực của tôi!
           Còn bây giờ là show ảnh này:
Cô dâu nhỏ xinh

Cô dâu nhí nhắng
Cô dâu nghịch ngợm

Tớ là chú rể đi đón dâu :))

Diễn sâu ;D

"Có nhất định phải chụp với tớ bằng được không?!" hehe
Chúc cô Yến hạnh phúc!

15 tháng 11, 2010

Entry for November 15, 2010

            Bạn vừa gọi điện cho mình, mượn số tài khoản để công ty trả lương. Vậy là cuối cùng bạn cũng đã có lương tháng đầu tiên. Nói như thế không có nghĩa là bạn thất nghiệp đâu nhé. Vì bạn đã "chịu" đi làm, bạn có nhiều sự chọn quá mà. 1 vị trí tốt trong 1 công ty nước ngoài, bạn hoàn toàn xứng đáng với điều đó! Chúc mừng bạn! ;) Bạn khoe SN mình thì bạn đang công tác trong TpHCM, tháng 1 lại đi Phú Quốc nữa. Ôi, ghen tỵ với bạn quá đi! ;(
           Vì cú điện thoại đó của bạn mà đang ngủ trưa mình bật dậy. Học ngay thôi nàng ơi! Học đi để được như bạn chứ nhỉ?!
           Hey!

14 tháng 11, 2010

Yêu bạn ;)

My loves
From: Quebachdan
To: Limsentau
           "Dear Limsentau!
            You know, we've been friend for along time (approxiately 10 years). During that time, you've been always a little angel who is beautiful, kind-heart and bringing the smiles to people around you. It's true! I swear. So I love you very much! ;)
            Wish my friendship would be forever! Do your best anh happiness will come to you.
             BFF: Quebachdan"
----------
Love Quebachdan! Love Mathoacuc! Love Kachiusa! Love Upamum! :)