Cô à!
Thực sự em cũng không biết phải bắt đầu như thế nào? Có biết bao điều muốn nói trong ngày đặc biệt này, ngày tri ân các thầy cô giáo.
Em muốn cảm ơn cô! Có thể em đã cảm ơn rất nhiều lần nhưng mỗi lần nói cảm ơn, vẫn là vẹn nguyên cảm xúc. Và em biết cảm ơn thế nào cũng không đủ.
Cô có thể nghĩ rằng, mình đâu làm được điều gì to tát. Nhưng cô ơi, cô không biết được rằng những gì cô làm cho em có ý nghĩa lớn lao như thế nào đâu.
Trong cuộc đời học sinh của mình, có 3 người thầy em yêu quý và kính trọng nhất. Đầu tiên là cô giáo dạy em lớp 3. Cô là người rất nghiêm khắc, cũng là người rèn giũa cho em từ ngày em còn bé tí. Em còn nhớ buổi tối học kèm nhà cô, cô bắt học đến tận 10h, buồn ngủ thì cô lấy dầu xoa vào mắt cho tỉnh mà học. Cô đã mất khá lâu vì bị bệnh nhưng với em, đó là “người thầy đầu tiên” dạy cho em bao nhiêu điều, chỉ cho em thấy con đường học tập.
Thứ 2 là thầy giáo chủ nhiệm của em 3 năm cấp 3. Thầy có vẻ khô khan nhưng lại là người để lại cho em những tình cảm chân thành. Dòng chữ lưu bút năm lớp 12 thầy viết cho em “…hãy cố gắng là người học trò thầy suốt mấy năm liền thầy luôn tin tưởng và hy vọng…” Vì câu nói ấy mà em quyết định chọn sư phạm. Vì câu nói ấy mà em không cho phép mình ngừng cố gắng. Và em thấm thía 1 điều rằng, đôi khi chỉ 1 câu nói, 1 hành động của người thầy có thể làm thay đổi cả cuộc đời 1 một học trò.
Với cô, cô là người khiến em thấy quyết định học sư phạm của mình thật là may mắn. Ngay từ lần đầu gặp cô, em đã thấy thật ngưỡng mộ: 1 mẫu hình GV toàn diện. Cô trò cũng không thực sự có nhiều thời gian trò chuyện, chia sẻ nhưng không hiểu sao mỗi lần gặp cô em lại thấy có bao nhiêu động lực. Em biết để có như ngày hôm nay, cô cũng đã nỗ lực rất nhiều, cũng có những thất bại, cũng có những khó khăn…nhưng nó thực sự xứng đáng với cô. Cái em ngưỡng mộ ở cô không phải sự hào nhoáng về hình thức, không phải vì những gì người ta nhìn thấy mà em ngưỡng mộ lối sống của cô. Chừng mực, chân thành và luôn hướng tới hoàn thiện mình. Không có ai hoàn hảo, có những lúc cô cảm thấy chán nản, mệt mỏi, thất vọng, bon chen, so đo…nhưng điều quan trọng cô đã luôn sống “thật” nhất, giữ được những phẩm chất tốt đẹp. Em có đọc tất cả các entry trên blog của cô, hiểu cô hơn: bên cạnh 1 cô Tú bản lĩnh vững vàng trên bục giảng còn có 1 cô Tú đa cảm, dịu dàng; đôi khi lại là cô Tú yếu đuối, mỏng manh… Và dần dần, tất cả khắc họa nên 1 hình ảnh khá đủ đầy về cô.
Em đã qua rồi cái thủa “thần tượng” thầy cô giáo, coi thầy cô như những vị thánh. Thầy cô giáo cũng là con người, và chính những mặt chưa tốt rất con người ấy khiến họ trở nên trọn vẹn. Không hoàn hảo nhưng trọn vẹn.
Là học trò của cô, em học được nhiều điều.
- Là em học được, nếu cứ hết lòng vì học sinh, người thầy sẽ nhận lại được nhiều hơn thế.
- Là em học được, đôi khi hiểu biết không phải là nói những điều to tát, lên gân mà là ăn nói từ tốn, nhẹ nhàng.
- Là em học được, 1 người thông minh cũng giống như 1 dòng sông, càng sâu càng ít gây ồn ào.
- Là em học được, hạnh phúc thực sự của 1 người phụ nữ không phải kiếm được bao nhiêu tiền mà là nhận được bao nhiêu tình cảm yêu mến của những người xung quanh.
- Là em học được, cuộc đời không phải lúc nào cũng xuôi chèo mát mái, học hành không phải lúc nào cũng thuận lợi. Thành công là người chiến thắng sau cùng.
- Là em học được, tình cảm chân thành không được tính bằng những lời nói hoa mỹ, không bằng những món quà mà được thể hiện bằng ánh mắt, bằng nụ cười, bằng 1 cái siết tay hay 1 câu nói động viên đúng lúc…
Còn nhiều nữa những điều em học được từ cô. Em đã ra trường 1 năm, cũng đã đứng trên bục giảng, cũng hiểu được phần nào nỗi niềm của những thầy cô giáo. Ừ thì không có nhiều tiền để thỏa chí tang bồng, ừ thì làm thầy phải luôn mẫu mực (hơi2 mệt 1 chút, hiii) nhưng thật ấm áp khi được gọi là “thầy” là “cô”, được tôn trọng, được tự hào…
Em quả thật rất may mắn sinh ra lành lặn, có 1 gia đình hạnh phúc, đủ đầy, có những người bạn chân tình và được gặp những người thầy – người bạn lớn trong đời. Em vẫn còn trẻ con, ngông nghênh ngạo mạn, hay nản chí nhưng em hứa sẽ sống thật tốt, sẽ cố gắng hết sức để thực hiện ước mơ của mình, để không phụ lại sự tin tưởng của mọi người dành cho em.
Cô ơi, giả sử có 1 lúc nào đó em không còn nhớ chúc mừng cô ngày 20/11, em rất lâu không gặp lại cô, giả sử có 1 lúc nào đó em vô tình khiến cô buồn, thì mong cô tha thứ cho em. Bởi tận sâu trong lòng, em đã dành cho cô sự yêu quý, tôn trọng và lòng biết ơn sâu sắc.
Chúc cô sức khỏe, bình an, hạnh phúc với gia đình, với nghề nghiệp và với các thế hệ học trò!
Ngày nhà giáo Việt Nam năm 2010 - những lời tri ân của 1 đứa học trò nhỏ gửi người thầy của mình!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét