22 tháng 11, 2010

Nó là người hạnh phúc

          Về nhà 4 ngày, hôm nay lại quay trở ra Hà Nội tiếp tục những công việc còn dang dở. Đúng là ông bà ta đã nói "sểnh nhà ra thất nghiệp", không đâu bằng ở nhà mình. 5 năm ở đây rồi mà mỗi lần về quê ra vẫn cứ thấy nhơ nhớ, nao nao.
          Về đến nhà là tràn ngập cảm giác bình yên, thanh thản và...an toàn lạ lùng. Được cái cả nhà ai cũng hay nói hay cười nên lúc nào cũng rộn ràng. Lần nào cũng thế, về là buôn với mẹ. Đến chiều bọn chúng đi học về lại bắt đầu điệp khúc: "Nhung biết gì chưa?" rồi sau đó là "sao mà chuyện gì cũng biết nhanh thế?" (hehe, chúng có biết đâu là mẹ đã cập nhật cho 1 đống tin tức nóng hổi rùi)
          Có lúc nó nghĩ rằng, cuộc sống của nó nhàm tẻ. Có lúc nó cứ so sánh mình với người khác để tự gặm nhấm nỗi buồn bực, ghen tỵ. Có lúc nó lo lắng cho tương lai phía trước liệu có được như nó mong muốn hay không. Nó khi thì thấy mình thật hiền lành khi lại đanh đá nhỏ nhen. Nó bao nhiêu lần tự hỏi "mình có hạnh phúc không?". Và bây giờ nó biết, nó là người hạnh phúc! Nó rất thích khi được nghe điều ấy!
          Nó có 1 người mẹ với nó là hoàn hảo. Mẹ của nó không dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng vô cùng nhân hậu và cực kỳ đảm đang. Nó thần tượng đôi bàn tay của mẹ nó.  Đôi bàn tay ấy đã quán xuyến toàn bộ công việc trong gia đình, dòng họ. Đôi bàn tay ấy đã bọc sách, dán nhãn vở, tết tóc cho nó 12 năm ròng. Đôi bàn tay ấy đã từng tặng cho nó những trận đòn lên bờ xuống ruộng mỗi khi nó lười học, hư thân. Đôi bàn tay ấy có thể cấy gặt thoăn thoắt, tát nước nhổ cỏ, đóng ván khuân luồng. Đôi bàn tay ấy cũng có thể may những bộ quần áo, ga gối, màn rèm đẹp nhất, có thể nấu những món ăn ngon nhất, có thể cắm những lọ hoa đẹp nhất... Mẹ nó - người đã khóc khi nằm cạnh nó trong đêm cuối cùng trước khi nó ở lại Hà Nội - 1 mình - nhập học. Nhưng mẹ nó - cũng là người đã "đóng vai giang hồ" để bảo vệ 3 chị em nó khi bọn cướp xông lên trong chuyến xe về quê nội. Nó luôn nghĩ có học cả đời nó cũng không bằng 1 góc của mẹ, và chưa bao giờ có 1 việc gì nó làm hơn được mẹ. Mẹ nó - 1 nông dân bình thường nhưng là người giỏi giang nhất nó từng gặp. Nó yêu mẹ như muối.
         Nó có 1 người bố với nó là tuyệt vời.  Bố nó - người đã thức trắng đêm chỉ vì suy nghĩ 1 câu nói vô tâm của nó. Bố nó - người sẽ "đuổi thẳng cổ" những thằng con trai nào không tốt với nó. Bố nó - người "sẽ là cái cây cho nó dựa vào suốt đời". Bố nó - người "ngụ cư" được tất cả họ hàng làng xóm yêu quý, kính nể. Bố nó - không bia rượu, thuốc lá, cờ bạc... Bố nó hay quát to nhưng kỳ thực rất hiền và tâm lý. Bố nó - phóng khoáng, chính trực và khôn ngoan. Bố nó - 1 người lính bình thường nhưng là người chỉ huy vĩ đại của đời nó. Nó yêu bố như đường.
         Nó có 2 đứa em sàn sàn tuổi nhau. Em nó không thông minh xuất chúng nhưng đủ làm nó tự hào. Em nó cãi bố mẹ lem lẻm, lười nhác không ai bằng nhưng quan trong trọng nhất chúng là những đứa hiểu chuyện và biết điều. Nó yêu em nó như mật.
         Nó có những đứa bạn thân thiết, những người luôn bên cạnh san sẻ nhiềm vui nỗi buồn và cho nó những lời khuyên bổ ích.
        Nó dù đang thất nghiệp nhưng vẫn được làm những điều mình thích, và nhìn thấy được "phía cuối con đường" mà phấn đấu.
         Nó có 1 phòng trọ bé tí để chăm chút cho sạch sẽ gọn gàng - nơi thân thuộc gần gũi mà nó chiều về là nhớ.
         Nó có 1 bộ sưu tập kỷ niệm đầy ăm ắp mà không phải ai cũng có: những bức ảnh, những tấm thiệp, những lời chúc, những quyển lưu bút... được sắp xếp 1 cách cẩn thận để thỉnh thoảng nó lôi ra ngắm nghía, tự cười 1 mình.
         Nó có...
         Nó có...
         Nó đang có rất nhiều thứ tài sản đáng giá. Nó sẽ không đánh đổi bất cứ thứ gì để đổi lấy vật chất, địa vị phù du đâu. Bố nó nói với nó rằng: "Tiền bạc là quan trọng nhưng hạnh phúc mới là tất cả".
        Cho nên, nếu "Có lúc nó nghĩ rằng, cuộc sống của nó nhàm tẻ. Có lúc nó cứ so sánh mình với người khác để tự gặm nhấm nỗi buồn bực, ghen tỵ. Có lúc nó lo lắng cho tương lai phía trước liệu có được như nó mong muốn hay không" thì ai đó hãy nói cho nó biết rằng: "Nó là người hạnh phúc"
        Nhé!!!

Nó là người hạnh phúc

2 nhận xét:

  1. If you're happy and you know it!!! Clap your hands :)

    Trả lờiXóa
  2. Ảnh rất đẹp! Mùa đông làm cho sóng ở biển Sầm Sơn có vẻ bình lặng hơn mùa hè thì phải? Cũng chẳng có ai tắm biển nhỉ?

    Trả lờiXóa