9 tháng 12, 2010

Tình đầu *

             Lũ chúng tôi sinh ra và lớn lên trong cùng một khu tập thể. Đi học cũng luôn chung trường, chung lớp, thậm chí chung bàn. Hai người là mối tình đầu dài đằng đẵng của nhau đến hơn chục năm trời và đều là bạn thân thiết của tôi từ thời con nít. Cả hai đẹp nổi tiếng một thời, gia đình lại khá giả. Khi thiên hạ còn phải phồng mang trợn mắt nhai đến nghẹn họng cái món bo bo và bánh nắp hầm ("đặc sản" thời bao cấp) thì “anh, ả” đã ăn mặc đẹp, cưỡi xe Mifa và Eska lượn phố. Đi đâu cũng dính nhau như nhựa. Xuất hiện ở đâu ai cũng phải ngoái nhìn và phụt ra mấy câu trầm trồ, thán phục. Đẹp đôi là thế, yêu nhau là thế, môn đăng hộ đối là thế nhưng rốt cuộc đám cưới cũng không thành. Ông Tơ bà Nguyệt chắc mắt toét. Chuẩn bị cưới thì giải tán. Cả hai tưởng chết được vì đau khổ. Sau vài năm, cô bạn tôi lấy chồng. Không ngờ cái số bạn son, vớ được anh chồng tử tế nhất mực. Bạn tôi hạnh phúc tràn trề. Không ít lần bạn bảo: mối tình đầu không thành hóa ra lại là may. Còn tôi, chua ngoa hơn, bảo bạn: đáng ra mày phải nói “Giời còn thương tao nên không bắt tao cưới mối tình đầu”.
           Tổ sư bố đồ con đĩ. Mày chỉ là con Ô-sin già trong cái nhà này thôi nhá. Tao cho mày ở cái nhà này ngày nào thì mày biết ngày đấy nhá.
           Cứ thế, suốt cả thời gian dài, ngày nào cũng vậy, cứ gần nửa đêm lão hàng xóm lại gầm lên chửi bới vợ ầm ĩ.
           Chị vợ là người trung hậu, tử tế và …. nhẫn nhục.
           Không ít lần, một giờ sáng hàng xóm vẫn còn thấy chị vợ lẳng lặng dắt xe ra khỏi nhà.
           Cả hai vợ chồng đều thuộc loại thành đạt và giàu có trong xã hội.
           Nghe nói, hai người là bạn học từ thời con nít và là mối tình đầu của nhau. Yêu nhau đắm đuối đến cả chục năm mới kết hôn.
          Sực nhớ có lần ông cậu ruột tôi (nhà thơ nên thường “ngoa ngôn”) bảo: khốn nạn cho ai lấy phải mối tình đầu.
          Chẳng biết với thiên hạ thì thế nào, còn tôi, cách đây đã nhiều năm, trong một lần chát chit lăng nhăng với người yêu đầu (từ thời con nít) đã cao hứng dốc toẹt: “Đến chết vẫn không hiểu làm sao ngày xưa tớ có thể yêu được cậu”, ha ha…
         Nghe thiên hạ đồn rằng hình như cậu này vẫn chưa lấy vợ.
         Dám chắc là mình không có tội hay chứng cứ liên lụy trong chuyện này, hê hê…
                                                       ----------------
                                                                                                       N.Thị Phương Hoa
-------------------------------------------------------------------------------
* Bài viết từ blog của cô giáo Nguyễn Thị Phương Hoa - GV bộ môn Tâm lý - Giáo dục

1 nhận xét:

  1. "Lừa tình" quá đấy!!! Đến cuối mới thấy cái trích dẫn bé tí. Làm mình đọc cứ thấy là lạ....
    Giống trên báo viết về vụ án, kể dông dài mãi phía cuối mới có chữ "tên nhân vật đã được thay đổi". Haizz

    Trả lờiXóa