14 tháng 3, 2011

Sau cơn địa chấn

            Mấy hôm trước nghe tin thảm họa ở Nhật, lúc đầu cũng không quan tâm lắm vì động đất ở Nhật khác nào cảnh...tắc đường ở Hà Nội. Nhưng đến lúc này thì thấy hoang mang.
           Mặc dù sinh ra ở miền Trung nhưng từ bé đến giờ tôi may mắn chưa biết thế nào là lũ lụt, thiên tai hay 1 cái gì đại loại thế, chưa bao giờ phải đối mặt với nguy hiểm nên không thể thấu hiểu hết được cảm giác của người Nhật - những ngày qua. Chắc hẳn là phải kinh hoàng lắm, khủng khiếp lắm. Xem ảnh, clip, đọc tin mà thấy cứ như là cảnh trong những bộ phim bom tấn của Mỹ. Không dám hình dung đời thật sẽ như thế nào.
          Có 1 điều tôi đã cảm nhận rõ ràng về nước Nhật. Đó là sự cô đơn. Tokyo chỉ có màu xám lạnh của những tòa nhà chọc trời, những công trình, nhà máy, cầu cảng... và màu đen của trang phục - những bộ vest choàng dài đến gối, của những đôi giày đen bóng loáng. Và tiếng của kim loại: loảng xoảng của khay đựng đồ ăn trong các cửa hàng, tiếng kèn kẹt của tàu điện ngầm, tiếng lộp cộp của đế giày... Đông đúc, đi ngang qua nhau - vội vã. Cô đơn, lạc lõng giữa cả biển người.
         Ngày hôm nay, có thêm sự cảm nhận sâu sắc về nước Nhật. Đó là sự can đảm. Phải chăng những tấm ảnh minh họa đã được "chọn lọc" để đưa lên? Phải chăng người Nhật quá giỏi trong việc tiết chế cảm xúc? Tuyệt không thấy sự sợ hãi, hoảng loạn. Vẫn im lặng, nguyên tắc, bình thản và kiên cường đến lạ kỳ. Hay bởi vì họ đã quá quen với việc đối phó với động đất? Không hẳn bởi đây là thảm họa lớn nhất trong 140 năm qua kia mà. Chợt nhớ đến câu chuyện thầy giáo kể về những võ sỹ Samurai để bảo vệ danh dự đã tự rạch bụng của mình. Quả thật thấy khâm phục, nghiêng mình trước bản lĩnh, tinh thần Nhật Bản. Những du học sinh Việt Nam đang tìm cách để có thể "về nhà, về với gia đình". Nếu lạc quan nhìn xung quanh, người dân Nhật có thể "không có 1 nơi để đi, không có 1 nơi để tìm về" nhưng họ vẫn bình tĩnh sống và làm việc, kiểm soát tình hình để hạn chế thấp nhất mức thương vong, thiệt hại. Bỗng nảy 1 so sánh có thể hơi khập khiễng và buồn cười. Trước sự sống và cái chết, người Nhật vẫn tuyệt đối nguyên tắc: bình tĩnh, đứng xếp hàng chờ xe bus, vào siêu thị thì ở nước ta, cả ngàn người chen lấn, thâm chí trèo cây chỉ để xem vây bắt cụ Rùa. Và nếu là người Nhật chắc hẳn cũng không có thảm họa giẫm đạp nhau như ở Campuchia hay những vụ giành giật, "cướp" lộc trong những lễ hội tháng Giêng ở ta...
            Ở 1 vị trí có thể nói là "xấu" nhất thế giới nhưng lịch sử đã ghi nhận "bước nhảy thần kỳ" nền kinh tế của Nhật những năm sau chiến tranh thế giới. Bài học đầu tiên của chúng ta: Việt Nam rừng vàng, biển bạc, đất phì nhiêu... còn bài học đầu tiên của trẻ em Nhật Bản là: Nước Nhật không có tài nguyên thiên nhiên, con người là tài nguyên quý giá nhất của đất nước. Nếu được tận mắt chứng kiến kết cấu hệ thống đối phó động đất ở Nhật hẳn ai cũng phải choáng ngợp. Nhưng dẫu sao, con người vẫn là quá yếu đuối, nhỏ bé trước sự giận dữ của thiên nhiên. Khó có thể đổ lỗi cho nước Nhật, chỉ có thể chia sẻ, chia sẻ và chia sẻ mà thôi.
            Vậy là năm nay, tháng Ba Nhật Bản lại thu hút sự quan tâm của toàn thế giới. Nhưng không phải là để chiêm ngưỡng tháng lên ngôi rực rỡ của hoa anh đào mà là để hàn gắn những mất mát, đau thương.
            Mặc dù dư chấn thảm họa vẫn chưa kết thúc nhưng tôi thực sự tin rằng, người Nhật sẽ nhanh chóng vượt qua được mất mát này. Sau cơn địa chấn sẽ lại những nhiều bài học quý. Và thế giới lại phải nghiêng mình trước cái tôi cho là tính từ: Nhật Bản!

10 tháng 3, 2011

Vocalno

           Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ làm 1 GV cấp 3-môn Sử. HS không coi trọng, phụ huynh không coi trọng, đồng nghiệp cũng không coi trọng. Yêu nghề giáo, nuôi dưỡng bao nhiêu khát khao đẹp đẽ, tôi không thể nào để cho cái tâm huyết ấy bị rẻ rúng. Giống như cuốn sách hay bị xếp trên giá đầy bụi, rồi quên lãng, rồi mục nát như chưa từng tồn tại. Bạn bè tôi, những người giỏi giang khéo léo, đầy khát khao cống hiến ra trường bị cuộc đời tát cho những cú trời giáng. Đứa may mắn hơn thì XIN được đi dạy.  Cũng vất vả, cũng đổ mồ hôi và cả nước mắt, mỗi tháng hơn 2 triệu. Xót xa. Tôi đã có cảm giác thật sự đau đớn khi vẫn còn ngửa tay xin tiền bố mẹ. Được ăn, được học bao nhhiêu năm trời, đến giờ vẫn còn lo không đủ tiền tiêu trong tháng. Quả thật, đó là cảm giác đau đớn!!!
           Tôi giống như 1 ngọn núi lửa, bên trong là những cuộc đấu tranh dữ dội, chỉ chờ để bùng nổ thôi. Vậy mà tôi vẫn phải cố ép mình giống như 1 dòng sông phẳng lặng. Tôi vẫn phải AQ chính bản thân mình. Tôi phải tự dỗ mình là phải kiên nhẫn, phải chờ đợi, phải tích lũy cho đủ "nham thạch" cái đã...
          Tôi không đến mức yếu ớt để thấy shock khi ra trường, tôi cũng không bất ngờ trước cái gọi là cuộc sống. Tôi vẫn tin vào 1 tương lai sáng lạn. Không thành công nào đến với tôi dễ dàng cả nhưng tôi tin rằng ít nhất, sẽ có 1 nơi, thật sự, dành cho tôi. Và tôi sẽ yêu nó đến điên cuồng, sẽ bùng nổ, sẽ cháy đến kiệt cùng...
          Dù rằng, lúc này đây...
          Tôi không cam tâm!!!

7 tháng 3, 2011

7/3/2011

           Đêm yên tĩnh lạ lùng. Giai điệu của I told U so cứ lặp đi lặp lại, nghe mãi không chán.  Và 1 điều gì đó...rất khó diễn tả. 
          Cuộc sống, bắt người ta cứ phải cố gắng không ngừng mà gần như không có sự lựa chọn. Không có bất cứ thành quả nào dễ dàng cả. Mình cũng vậy. Lúc này đây đang tự hỏi: liệu những dự định của mình có thực hiện được không? Bởi mình cảm thấy đuối sức và mệt mỏi quá! Mệt mỏi vì chờ đợi cơ hội, vì chưa tìm được 1 mảnh đất tốt để dừng chân. Vẫn biết là không được nói "không làm được", "không thể đâu" nhưng thực sự lúc này cho mình quyền được yếu đuối.
          "Muốn được chạy trân chần trên cỏ và trên cát, được hít hà hương thơm của đất và giang tay đón nắng đón gió của trời", muốn được thỏa sức khám phá, học hỏi nhưng bản thân lại quá nhỏ bé và dốt nát. Hiện tại của mình đơn giản quá, tròn xoe mắt ngó vào cuộc sống của những người khác để trầm trồ. Chợt nhớ đến câu nói của 1 anh bạn: tôi là ông Đồ nơi xóm nhỏ, kết thân với cậu AQ.
         Mệt mỏi, yếu đuối và thực sự nản!
         Những mong ước của mình, đến bao giờ???

5 tháng 3, 2011

Giây phút này...em nhận ra...

           Anh vừa gọi điện cho em. Chưa bao giờ, giọng của anh lại buồn đến vậy!
Thằng em ngốc nghếch, nông nổi...
Thằng em ngu dại...
           Nghe từng câu nói của anh, em cảm thấy như nghẹn lại. Thôi quên đi những giận hờn, những ngúng nguẩy để chờ sự dỗ dành từ anh...thấy thương anh vô hạn!
           Dường như em đã coi anh như chính mình, vui niềm vui của anh, buồn nỗi buồn của anh, cảm nỗi đau của anh. Những ngày này, áp lực công việc, bố mẹ buồn phiền, anh phải cố gắng lên anh nhé! Trong niềm vui ngày đậu đại học, anh nói với em "chưa bao giờ anh thấy tự tin và nhận rõ trách nhiệm của mình như lúc này"... Và ngày hôm nay, em thấu hiểu được trách nhiệm của 1 người con trai lớn trong gia đình. Không sao đâu anh, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
          Đáng lẽ ra em phải lạc quan, cứng cỏi khi mà bố mẹ, anh cảm thấy chán nản, buồn phiền...thì tự nhiên nước mắt của em cứ thi nhau rơi xuống. Vì em thương bố mẹ, thương anh, thương anh, thương anh...
          Đừng lo anh nhé! Có em ở đây rồi. Tự hứa sẽ không bao giờ làm gì khiến anh buồn, sẽ làm tất cả những gì có thể để bình yên cho anh. Khó khăn này cũng chẳng là gì đâu, để sau này, dù có khó khăn bao nhiêu chăng nữa, em và anh vẫn nắm chặt tay nhau...và nụ cười sẽ hong khô tất cả anh ạ!
         Chưa bao giờ em yêu anh nhiều như lúc này!
         Giây phút này...em nhận ra: anh là người đàn ông của cuộc đời em!

4 tháng 3, 2011

Những ngày này 3 năm trước

           Đang đọc bài, chuẩn bị ngày mai lên lớp môn Kỹ năng giao tiếp. Hic, ngày xưa mình chả được học môn này. Cuối cùng thì cũng xong về phần ý tưởng, hí hửng up lên mail để mai đến trường in ra. Lâu lắm lắm rồi mới mở mail yahoo, và đọc được những cái này - của 3 năm về trước. 
**********
9/3/2k8
        M ah!
        Mọi người vừa ăn sáng xong, đang lên phòng chuẩn bị cho 1 ngày làm việc mới. Hôm nay sẽ đến UBND tỉnh ChiBa. 2 ngày vừa rồi N ở Tokyo, tham quan trung tâm năng lượng, các viện bảo tàng và có 1 tour du lịch vòng quanh Tokyo: đứng trên tòa nhà 40 tầng ngắm toàn cảnh thành phố, đi tàu thủy trên sông, đến những chùa chính của Nhật và điểm cuối cùng là hoàng cung của Nhật Bản. N sẽ ở đây cho đến tối 14 và sau đó sẽ lại đến Tokyo.
         1 tuần nay làm được nhiều việc lắm, mấy ngày đầu suốt ngày phải đi học thôi, mệt và buồn ngủ, hic! Vì ở đây 10h mới làm việc mà k được ngủ trưa. N đã đi đến các viện bảo tàng sinh học, các trung tâm sinh thái...Chuyến đi này là dự án của UNESCO về bảo vệ môi trường và phát triển bền vững nên mọi hoạt động, mọi cuộc hội thảo đều xoay quanh vấn đề này mà. Dân Văn - Sử đúng là...chịu chết, hix hix! Phương tiện đi lại chủ yếu là tàu điện, mà nó đi nhanh lắm cơ. Người NHật đi bộ nhanh kinh khủng và cực kỳ chính xác về thời gian, tính từng phút ấy. N lúc nào cũng phải chạy theo, mệt bở hơi tai.
           Đồ ăn ở đây N không hợp lắm, sáng nào cũng xuống tầng 1 ăn bánh mì, fomat, mứt quả, rau trộn - free mà. Nhưng mà ăn chán lắm, mấy hôm nay N bỏ ăn sáng, hix! Thèm 1 bữa cơm Việt quá!
           Bjo N phải đi đây, mọi người xong hết rùi! Chúc M 1 ngày tốt lành nhé!
          Ah, N chụp nhiều ảnh lắm, hsau về sẽ khoe. Thế nhé! Bibi!
11/3:
          Cả ngày hnay N học ở trường, hội thảo về vấn đề dân số & giao thông...Buồn ngủ lắm2 ấy, cả thầy và trò đều ngủ gật, hixhix! N vừa đi chơi về. Tối nay N cùng 3 chị nữa được thầy Amada và anh Kozi mời đi ăn tối, sau đó đi hát Karaoke và về khách sạn bằng tàu điện treo...ngày mai sẽ lại lên Tokyo tham quan 1 số thắng cảnh, chiều tối có lẽ sẽ qua Disneyland nữa!
          Như vậy là N ở đây được 10 ngày rùi, có quá nhiều ấn tượng về con người và đất nước Nhật Bản, đã được nghe, đã được nhìn, được thưởng thức những gì đẹp nhất, đặc trưng nhất...Tiếc là không được cùng M cảm nhận tất cả những điều đó!
         Bjo là hơn 11h, N đang ở tầng 1 mail cho M. Mọi người đang trên phòng thầy trút ảnh. Có lẽ M cũng khó tưởng tượng ra khung cảnh lúc này, nơi mà N đang ngồi đây...10 ngày trôi qua mà N cứ nghĩ như đã lâu lắm, 1 phần vì đã bước đầu quen với lối sống, phong cách ở đây, 1 phần vì đã làm được nhiều việc, thực hiện được nhiều kế hoạch, hầu như không có thời gian trống, tất cả đều chính xác đến từng phút. Nhưng N cũng thấy thật nhanh, thấy có chút bâng khuâng khi sắp phải xa nơi đây - nơi mà N đã trót gửi lại ít nhiều cảm xúc! Nhưng lớn hơn tất cả vẫn là nỗi nhớ Việt Nam, nhớ mọi người...5 ngày nữa là N sẽ lại trở về, sẽ có thêm nhiều điều mới mẻ, vì thế M có lẽ sẽ "bận rộn" hơn khi phải nghe N kể chuyện thật nhiều. Cứ chuẩn bị tinh thần trước đi, nhé!
          K biết M sẽ đọc được mail này vào lúc nào?! Nhận được thì rep lại cho N ngay nhé!
          Nhớ Việt Nam lắm!
 
13/3:
          M ah!
          Tối hôm qua N đã đến Disneyland. Thật tuyệt vời M ạ, như đi lạc vào 1 thế giới cổ tích, vượt xa những gì mà N có thể tưởng tượng được. Suốt 4 tiếng mà chỉ chơi được 7 trò, đi được 1/5 diện tích!
          Còn hôm nay là ngày cuối cùng ở ChiBa, mọi người vừa đi ăn tiệc chia tay về. Bây giờ 4, 5 người đang ngồi ở tầng 1 nói chuyện với thầy Amanda, cô Ankabe, anh Kozi...và 1 số người sẽ sang Việt Nam trong đợt tới, ngôn ngữ Anh-Việt-Nhật loạn hết cả. Thế mà vẫn nói cười rộn ràng lắm. Còn N đang ngồi 1 góc mail cho M đây. Mọi chuyện đều tốt đẹp M ạ, N đã nhận được nhiều điều, học được nhiều điều...
           Sáng mai sẽ đến Tokyo, đi núi Phú Sỹ và chuẩn bị những công việc cần thiết để về.
          Ở Việt Nam bjo mới hơn 8h, có lẽ M đang học. N bjo chắc phải đi ngủ thôi, cả ngày hôm nay mệt lắm rùi!
         M giữ gìn sức khỏe nhé! Và nhớ kể cho N những chuyện ở nhà như thế nào! Thế nhé!
***********
         Đã 3 năm! Nhiều thứ thay đổi. Nhưng những kỷ niệm, những trải nghiệm vẫn đong đầy... Đã sống, đã cảm nhận...Ai đó đã nói: cuộc đời là những chuyến đi. Và tất cả vẫn đủ để khiến mình hạnh phúc!

3 tháng 3, 2011

Nhẹ nhõm...

           Mấy ngày vừa qua không được vui, thâm chí còn cáu gắt, không kiềm chế được mình. Giờ thì ổn cả rồi. Câu chuyện 0 điểm coi như được giải quyết "đúng người đúng tội", mình cũng không truy cứu nữa.
          Chiều nay, anh Trình gọi điện hỏi mình nhờ liên lạc giúp GV dạy Aerobic, và mang đến cho mình 1 tin rất rất vui. "Anh vừa phát phiếu điều tra cho HS. Cô Nhung dỗ HS kiểu gì mà được HS khen nhiều thế..." Và đề nghị mình dạy môn Kỹ năng giao tiếp, bắt đầu từ t7 tới. Thật sự mình rất vui. Bởi vì, công sức của mình đã được đền đáp. Mình đã cố gắng, và sẽ cố gắng hơn nữa, nữa, nữa... Lại thêm tự tin và nghị lực để đạt được mục tiêu của mình!
         Cố lên!!!

2 tháng 3, 2011

Rắc rối...

"Bài thi môn PPNCKH mày được 0 điểm mày ạ. Sao lại thế?"
          Ừ, sao lại thế? Mình cũng không biết sao lại thế? Rõ ràng là mình đã làm rất cẩn thận rồi mà, môn này mình rất tự tin. Hay là có nhầm lẫn gì? Đó là hàng loạt các câu hỏi, cứ ong ong trong đầu mình 2 ngày hôm nay. Tìm mãi mà không có câu trả lời nào khả dĩ. Cả tối hôm qua, trằn trọc không ngủ được. Người ta vừa đi học vừa đi làm, coi việc học là phụ, trong khi mình chả làm gì chỉ mỗi học không mà kết quả như vây. Thấy buồn, thất vọng và...nhục nữa.
          Nhưng mà, "tiên trách kỷ, hậu trách nhân", dù gì thì cũng do mình. Nghĩ như vậy, thôi thì cố gắng làm lại. Dù rằng, vẫn day dứt câu hỏi tại sao; dù rằng, việc lấy điểm lần 2 làm mình đau thắt. Gọi điện cho chị lớp trưởng để lấy lại bài. Và mình đã có câu trả lời cho day dứt đó.
          Thì ra, bài của mình đã bị 1 người coppy hoàn toàn...cho 1 người người khác.
          Nhân viên và sếp cùng học lớp cao học với mình. Vì sếp là...SẾP nên sếp bận rộn, sếp không đi học được, và sếp cũng không có thời gian làm bài. Nhân viên tích cực, xăng xái làm hộ sếp. Và nhân viên đã chọn mình làm bản chính. Mà bản chính lại không hề biết mình bị nhân bản, cứ hồn nhiên, tung tẩy rằng mình sẽ được điểm cao.
          Ra là vậy. Đang nói chuyện với chị lớp trưởng, mình tấm tức, khóc. Rồi cứ thế, khóc. Chỉ vì ấm ức. Đã bao nhiêu lần rồi: chuyện bằng giỏi, chuyện kết nạp Đảng, chuyện chuyển tiếp cao học, rồi chuyện này nữa... "Cây càng cao, gió càng lay"? Mình cũng chẳng dám nhận mình là cây cao nhưng sao mà gió cứ gây sự với mình thế nhỉ? Bảo qua hết lần này đến lần khác, mình luôn chịu thiệt thòi, nghĩ tốt cho người khác. Nhưng như vậy cũng là do mình hèn lắm, ngại sự ganh đua, bon chen, không dám lên tiếng.
          Nhưng mà, lần này sẽ khác. Mình chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng, và công bằng - với những người học hành nghiêm túc, với những người ỷ vào vị trí để lớt phớt và với những người họ hàng của Lý Thông.
          Ngày mai, mình sẽ gặp nhân viên
          Và sau đó, sẽ gặp thầy.