5 tháng 3, 2011

Giây phút này...em nhận ra...

           Anh vừa gọi điện cho em. Chưa bao giờ, giọng của anh lại buồn đến vậy!
Thằng em ngốc nghếch, nông nổi...
Thằng em ngu dại...
           Nghe từng câu nói của anh, em cảm thấy như nghẹn lại. Thôi quên đi những giận hờn, những ngúng nguẩy để chờ sự dỗ dành từ anh...thấy thương anh vô hạn!
           Dường như em đã coi anh như chính mình, vui niềm vui của anh, buồn nỗi buồn của anh, cảm nỗi đau của anh. Những ngày này, áp lực công việc, bố mẹ buồn phiền, anh phải cố gắng lên anh nhé! Trong niềm vui ngày đậu đại học, anh nói với em "chưa bao giờ anh thấy tự tin và nhận rõ trách nhiệm của mình như lúc này"... Và ngày hôm nay, em thấu hiểu được trách nhiệm của 1 người con trai lớn trong gia đình. Không sao đâu anh, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
          Đáng lẽ ra em phải lạc quan, cứng cỏi khi mà bố mẹ, anh cảm thấy chán nản, buồn phiền...thì tự nhiên nước mắt của em cứ thi nhau rơi xuống. Vì em thương bố mẹ, thương anh, thương anh, thương anh...
          Đừng lo anh nhé! Có em ở đây rồi. Tự hứa sẽ không bao giờ làm gì khiến anh buồn, sẽ làm tất cả những gì có thể để bình yên cho anh. Khó khăn này cũng chẳng là gì đâu, để sau này, dù có khó khăn bao nhiêu chăng nữa, em và anh vẫn nắm chặt tay nhau...và nụ cười sẽ hong khô tất cả anh ạ!
         Chưa bao giờ em yêu anh nhiều như lúc này!
         Giây phút này...em nhận ra: anh là người đàn ông của cuộc đời em!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét