Đêm yên tĩnh lạ lùng. Giai điệu của I told U so cứ lặp đi lặp lại, nghe mãi không chán. Và 1 điều gì đó...rất khó diễn tả.
Cuộc sống, bắt người ta cứ phải cố gắng không ngừng mà gần như không có sự lựa chọn. Không có bất cứ thành quả nào dễ dàng cả. Mình cũng vậy. Lúc này đây đang tự hỏi: liệu những dự định của mình có thực hiện được không? Bởi mình cảm thấy đuối sức và mệt mỏi quá! Mệt mỏi vì chờ đợi cơ hội, vì chưa tìm được 1 mảnh đất tốt để dừng chân. Vẫn biết là không được nói "không làm được", "không thể đâu" nhưng thực sự lúc này cho mình quyền được yếu đuối.
"Muốn được chạy trân chần trên cỏ và trên cát, được hít hà hương thơm của đất và giang tay đón nắng đón gió của trời", muốn được thỏa sức khám phá, học hỏi nhưng bản thân lại quá nhỏ bé và dốt nát. Hiện tại của mình đơn giản quá, tròn xoe mắt ngó vào cuộc sống của những người khác để trầm trồ. Chợt nhớ đến câu nói của 1 anh bạn: tôi là ông Đồ nơi xóm nhỏ, kết thân với cậu AQ.
Mệt mỏi, yếu đuối và thực sự nản!
Những mong ước của mình, đến bao giờ???
Chỉ sợ khi mọi thứ ập đến nhanh quá, bạn lại ước được thong dong như bây giờ í chứ lị :*)
Trả lờiXóa