Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ làm 1 GV cấp 3-môn Sử. HS không coi trọng, phụ huynh không coi trọng, đồng nghiệp cũng không coi trọng. Yêu nghề giáo, nuôi dưỡng bao nhiêu khát khao đẹp đẽ, tôi không thể nào để cho cái tâm huyết ấy bị rẻ rúng. Giống như cuốn sách hay bị xếp trên giá đầy bụi, rồi quên lãng, rồi mục nát như chưa từng tồn tại. Bạn bè tôi, những người giỏi giang khéo léo, đầy khát khao cống hiến ra trường bị cuộc đời tát cho những cú trời giáng. Đứa may mắn hơn thì XIN được đi dạy. Cũng vất vả, cũng đổ mồ hôi và cả nước mắt, mỗi tháng hơn 2 triệu. Xót xa. Tôi đã có cảm giác thật sự đau đớn khi vẫn còn ngửa tay xin tiền bố mẹ. Được ăn, được học bao nhhiêu năm trời, đến giờ vẫn còn lo không đủ tiền tiêu trong tháng. Quả thật, đó là cảm giác đau đớn!!!
Tôi giống như 1 ngọn núi lửa, bên trong là những cuộc đấu tranh dữ dội, chỉ chờ để bùng nổ thôi. Vậy mà tôi vẫn phải cố ép mình giống như 1 dòng sông phẳng lặng. Tôi vẫn phải AQ chính bản thân mình. Tôi phải tự dỗ mình là phải kiên nhẫn, phải chờ đợi, phải tích lũy cho đủ "nham thạch" cái đã...
Tôi không đến mức yếu ớt để thấy shock khi ra trường, tôi cũng không bất ngờ trước cái gọi là cuộc sống. Tôi vẫn tin vào 1 tương lai sáng lạn. Không thành công nào đến với tôi dễ dàng cả nhưng tôi tin rằng ít nhất, sẽ có 1 nơi, thật sự, dành cho tôi. Và tôi sẽ yêu nó đến điên cuồng, sẽ bùng nổ, sẽ cháy đến kiệt cùng...
Dù rằng, lúc này đây...
Tôi không cam tâm!!!
Bạn có thể thể hiện một cách cụ thể tình yêu đối với môn lịch sử trên blog này được không? Tôi sẽ rất thích đọc và theo dõi. Cái đẹp tự nó sẽ có sức lan tỏa bởi tự nó luôn có sức lôi cuốn và ý nghĩa, dù là theo cách này hay cách khác. Ủng hộ con đường đi của bạn. :)
Trả lờiXóaThỉnh thoảng em nên dạo phố vào buổi tối. Chọn chỗ nào tương đối yên tĩnh và không khí trong lành.
Trả lờiXóaVài lần như vậy, có thể em sẽ thấy tâm hồn lắng dịu hơn, sẽ thấy vẫn còn nhiều điều để hy vọng hơn. :)