"Bài thi môn PPNCKH mày được 0 điểm mày ạ. Sao lại thế?"
Ừ, sao lại thế? Mình cũng không biết sao lại thế? Rõ ràng là mình đã làm rất cẩn thận rồi mà, môn này mình rất tự tin. Hay là có nhầm lẫn gì? Đó là hàng loạt các câu hỏi, cứ ong ong trong đầu mình 2 ngày hôm nay. Tìm mãi mà không có câu trả lời nào khả dĩ. Cả tối hôm qua, trằn trọc không ngủ được. Người ta vừa đi học vừa đi làm, coi việc học là phụ, trong khi mình chả làm gì chỉ mỗi học không mà kết quả như vây. Thấy buồn, thất vọng và...nhục nữa.
Nhưng mà, "tiên trách kỷ, hậu trách nhân", dù gì thì cũng do mình. Nghĩ như vậy, thôi thì cố gắng làm lại. Dù rằng, vẫn day dứt câu hỏi tại sao; dù rằng, việc lấy điểm lần 2 làm mình đau thắt. Gọi điện cho chị lớp trưởng để lấy lại bài. Và mình đã có câu trả lời cho day dứt đó.
Thì ra, bài của mình đã bị 1 người coppy hoàn toàn...cho 1 người người khác.
Nhân viên và sếp cùng học lớp cao học với mình. Vì sếp là...SẾP nên sếp bận rộn, sếp không đi học được, và sếp cũng không có thời gian làm bài. Nhân viên tích cực, xăng xái làm hộ sếp. Và nhân viên đã chọn mình làm bản chính. Mà bản chính lại không hề biết mình bị nhân bản, cứ hồn nhiên, tung tẩy rằng mình sẽ được điểm cao.
Ra là vậy. Đang nói chuyện với chị lớp trưởng, mình tấm tức, khóc. Rồi cứ thế, khóc. Chỉ vì ấm ức. Đã bao nhiêu lần rồi: chuyện bằng giỏi, chuyện kết nạp Đảng, chuyện chuyển tiếp cao học, rồi chuyện này nữa... "Cây càng cao, gió càng lay"? Mình cũng chẳng dám nhận mình là cây cao nhưng sao mà gió cứ gây sự với mình thế nhỉ? Bảo qua hết lần này đến lần khác, mình luôn chịu thiệt thòi, nghĩ tốt cho người khác. Nhưng như vậy cũng là do mình hèn lắm, ngại sự ganh đua, bon chen, không dám lên tiếng.
Nhưng mà, lần này sẽ khác. Mình chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng, và công bằng - với những người học hành nghiêm túc, với những người ỷ vào vị trí để lớt phớt và với những người họ hàng của Lý Thông.
Ngày mai, mình sẽ gặp nhân viên
Và sau đó, sẽ gặp thầy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét