Mẹ vừa gọi điện ra cho mình. Đại loại là ngày mai có chị M ra khám mắt, chị ấy vừa xin số điện thoại của mình, nếu chị có gọi thì mời chị đến nhà chơi nhé! "Ở quê mình không như ngoài ấy đâu". Vâng mẹ ạ, con hiểu mà. Thấy cay cay mắt.
Ngày ra Hà Nội nhập học, làm gì có người quen-họ hàng đâu, lúc ấy có anh hàng xóm "đang học ngoài này" là yên tâm lắm rồi, cứ coi anh hàng xóm như cái phao giữa dòng nước vậy. Mình thấm thía cái cảm giác "có người quen" ở 1 nơi xa lạ.
5 năm sau, cái nhà trọ bé tí của mình trở thành nơi được gửi gắm. Ừ thì "cái Nhung nhà dì Dung ở đấy", ừ thì "có em Nhung rồi mà"... Ừ, dù chỉ là cái nhà trọ bé tí thôi. Thấy mình cũng lớn lớn. Hai vai như nặng hơn, nhưng hạnh phúc.
Mẹ của con ơi! Yên lòng mẹ nhé! Con biết mình nên làm gì, phải làm gì. Con sẽ làm được nhiều hơn những gì mẹ chờ đợi và tin tưởng ở con!
Lại "lớn" thêm 1 chút rồi. Sướng nhá!:>
Trả lờiXóaNhưng nếu cứ mỗi lần có người nhà ở quê ra là e lại "trưởng thành" thêm 1 chút- thì chả mấy chốc e sẽ "già khọm" mất ư?! :D
Về khoản này Nhung nhân hậu hơn cô nhiều, thật đấy;))
Trả lờiXóaMấy vụ này hay làm cô mệt mỏi hơn là happy, hihi
(xấu hổ quá che mặt thôi)
:)))
Trả lờiXóaTủm tỉm!