30 tháng 1, 2011

26 Tết

           Đau lưng! Đau tay! Đau mắt! Đấy là hệ qủa của việc cả buổi tối hôm nay gói mấy chục cái bánh chưng. Hehe, năm nay là năm đầu tiên mình xung phong gói bánh, hóa ra mình làm cũng lành nghề phết! Sau vụ này, có khi được phong làm nghệ nhân mất, thích thế! Xem nào: nhà mình 27, bác Hương 22, bác Lành 13, bác Hiền 13, cộng cả 15 cái bánh con nữa là...90 cái to nhỏ. Trong số đó khoảng 30 cái là made in mình!;P Vui thật! Trải chiếu ra trước sân, mọi người tụ tập lại, trò chuyện rôm rả, người này trêu người kia, cười đau cả bụng. Với mình, đây là lần gói bánh chưng vui nhất, ý nghĩa nhất. bởi mấy năm gần đây, vì nhiều lý do có nhà không gói bánh mà đi đặt cho đỡ lách cách. Năm nay dù ít dù nhiều, ai cũng tự gói, mà lại mang hết sang nhà mình nữa lên không khí hơn hẳn. Bây giờ mấy ông con trai đang đặt nồi bắt đầu nấu rồi, để mai vớt sớm. Như mọi năm, cứ lọ mà lọ mọ vớt bánh, rồi rửa bánh, thu dọn mãi, cứ phải đến khuya muộn mới được đi ngủ.
           Điều làm mình thấy vui nhất đó là "sự sum họp"! Có thể đó là điều tất yếu của bất kỳ 1 gia đình nào nhưng với mình đó là cả 1 gia đình lớn. Tất cả nhà các bác đều ở xung quanh, làm gì cũng "có anh có em", năm nào luộc bánh chưng cũng phải dùng cả thùng phuy, có chuyện gì tất cả đều biết và xúm vào mỗi người một chân một tay nên lúc nào cũng cảm thấy yên tâm. Tất nhiên, đôi khi cũng có điều này điều kia nhưng nhìn chung ở gần nhau vẫn tốt hơn rất nhiều. Bây giờ, cứ nghĩ các anh chị đi lấy chồng, lấy vợ lại tạo thành những gia đình nhỏ...mình lại thấy hơi hơi buồn, không thích. Buồn cười thế chứ! Cứ muốn lít nhít mãi như ngày xưa thôi, vẫn nhớ mãi câu nói của bà ngoại "tao có tất cả 19 đứa cháu"! Giờ bà cũng đã mất rồi, nhưng bà à, họ nhà mình lại có thêm 9 đứa cháu đáng yêu. Đôi khi nghĩ lẩn thẩn, linh tinh thật!
          Mình - 23 tuổi! 1, 2 năm nữa mình cũng sẽ có gia đình nhỏ của mình...sẽ không còn được ăn Tết cùng với các mẹ, các bác, các anh chị nữa... Sẽ nhớ lắm thôi! Nhớ lắm!
         Lúc nãy mọi người có bàn nhau, có khi sang năm mấy nhà phải mua chung hẳn 1 con lợn ăn Tết! Dễ thế lắm đây. Càng thích, vì sẽ có thêm những kỷ niệm...
        Chán nhất là lúc tối lôi máy ảnh ra định tường thuật lại vụ gói bánh chưng nhưng mà máy bị trục trặc. Hơi tiếc! Nhưng thôi, không sao cả, mình đã ghi lại hết trong đầu, trong tim mình cả rồi. Sẽ chẳng bao giờ quên được đâu...sum vầy...hạnh phúc lắm...
       Con cảm ơn, đã cho con cảm giác của GIA ĐÌNH!

28 tháng 1, 2011

25 Tết

           Hic, bây giờ chỉ muốn đi ngủ thôi, mệt quá, nhưng mà phải cố gắng viết cái đã!:(( Xem nào:
          Hôm nay trời có mưa, rét buốt. Thế mà buổi sáng, mình phải mặc áo dài mỏng teo, lập cà lập cập. Chương trình của SV năm nay thu hút được khoảng gần 3000 nhân, tổ chức hoành tráng, quy củ hơn nhưng mà thực sự thì mình thấy không thỏa mãn lắm, không có cảm giác "sướng" khi làm xong chương trình. Một phần vì các tiết mục văn nghệ không đặc sắc, 1 phần do quá lạnh, lại tổ chức ngoài trời nên hơi loãng... Nhưng cũng do mình nữa, mờ cờ gì mà không có lửa thì làm sao truyền lửa được cho anh em. Hôm nay chỉ được nhận xét mỗi 1 câu là "dẫn tự nhiên, nói chung là tốt", chứ không "khen nức nở" như mọi lần. Thế là thất bại rồi! Có lẽ đó là 1 nguyên nhân khiến xong là mình chuồn về, không tham dự chương trình buổi chiều, không đi Lễ luôn. Mình ngại nhất là câu nói của Hiếu: "em thấy chị có vẻ coi thường chương trình quá, em thì run chết đi được, chị thì..." Cũng đáng để mình suy nghĩ. Mình vốn tinh vi và lớt phớt, hầu như ai cũng nhận ra điều đó. Phải tập kiềm chế bản thân, phải khiêm nhường hơn nữa đi Nhung ơi!
Cây quất cả quả xanh, quả chín, cả hoa cả lộc :))
          Hôm nay bố đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ: mua đào, quất. cả 2 cây đều đẹp. Cây đào thì nhiều hoa nhiều nụ. Cây quất nhiều quả, có cả quả xanh lẫn quả chín, có cả lộc lẫn hoa... Cả buổi 2 mẹ con giăng đèn nháy, lung linh...lung linh! Quả thật phải tâm phục khẩu phục mẹ. Mẹ làm việc gì cũng nhanh nhẹn, chu tất vẹn toàn khó chê trách. Còn mình bắng nhắng, cẩu thả. Mà dạo này còn thêm cái tính hay cáu gắt, mặt mũi thì nhăn nhó. Ghét quá đi mất!
Cây đào nhiều hoa, nhiều nụ


2 dì cháu cố để bon chen tí
          Những ngày này - chuẩn bị, mới gọi là vui, là háo hức. Cứ thích mãi được sống trong không khí này thôi: 1 chút háo hức, 1 chút vui vẻ, 1 chút ấm áp và rất nhiều hạnh phúc...
          Mình yêu nhà mình lắm!!

27 tháng 1, 2011

24 Tết

           Đầu tiên là phải kể đến chuyện ăn. Được cái cả mấy đứa nhà mình đều ăn được ngủ được, hehe! Tối hôm qua, Mềm với thằng Huy rủ mình đi ăn ốc nhưng mình không khoái lắm, dù bị chúng đánh cho "cụt đuôi"! >.< Thế là 2 đứa nhấm nháy nhau đi lê la quán xá. Kết quả là Mềm oánh chén: 1 đĩa ốc, 1 đĩa xoài, chục bánh cuốn và 1 bát cháo lươn. Đấy là nó còn đang mọc răng khôn đấy nhá, chứ chả biết không-mọc-răng-khôn thì như nào nữa! :D Tối nay thì sau khi xơi tái con vịt luộc, chúng lại đi mua cháo lươn về. Trước khi đi hỏi mình có ăn không? - Không nhưng khi mua về thì đòi cho bằng được. Bình thường thì người ta nhường nhau còn chị em nhà này tranh từng thìa mộtnhau. Đứa nào cũng tham ăn mà! :D
          Vấn đề Tết nhất hôm nay thì không có gì đáng chú ý lắm ngoài việc mấy bình hoa khô được mang ra "giặt" sạch sẽ! Trộm vía, em nào em nấy cứ gọi là..."tươi hơn hớn", sáng sủa lên bao nhiêu. Em Candy của mình cũng được đại tu lại. Rõ là em ý ngon lành hơn hẳn.


         Chiều và buổi tối mình đến Nhà Thờ để duyệt cho chương trình ngày mai. Hy vọng là mọi việc sẽ ổn, hy vọng là ngày mai mình sẽ chống lại được cái lạnh với bộ áo dài mỏng dính... Hy vọng! Hy vọng! Hy vọng!
        Hôm nay thì không còn buồn nữa, trái lại thấy mình cần phải dịu-dàng hơn, phải biết yêu ai kia nhiều hơn...

26 tháng 1, 2011

23 Tết

           Cả buổi tối hôm qua, Mềm ốm. Nó sốt suốt đêm, kêu mệt,  phía dưới mang tai sưng lên. Có lúc đang ngủ, nó khóc. Mình với thằng Huy còn trêu nó: bảo kiểu này sắp chết rồi, nếu mà chết thì về báo cho con lô nhé! ;D
           Buổi sáng, bố mẹ đưa Mềm đi bệnh viện. Thực sự mình cũng thấy lo lo, nếu như...nếu như... Và kết quả là: Mềm mọc răng khôn! Phù!!! Nhẹ cả người.
          23 Tết...ngày ông Công ông Táo. Nhà mình theo đạo, không thả cá, không mua đồ cúng nhưng cũng cảm nhận được phần nào không khi sôi nổi hôm nay. Uhm, đã bắt đầu sắm Tết, đã mua 1 chậu hoa Lys rất đẹp, đã dọn dẹp phần nào nhà cửa, đã mua lá dong, gạo nếp, đậu xanh để mai gói bánh chưng...
          Và...cũng đã nhìn thấy sứ giả của Tết! Đào! Giật mình...Những cây đào dù toàn là cành, chẳng có tí hoa, lá gì cả nhưng mình vẫn thấy thật là đẹp! Đào trải dài  dọc theo cầu vượt, từ chân cầu bên này sang bên kia. Chỉ mai kia thôi, khu vực này sẽ tập nập, nhộn nhịp lắm lắm...Tết đã về rất gần rồi...
          Ngày hôm nay của mình đáng ra sẽ trọn vẹn...
          Nếu như buổi sáng, 3 con cá vàng bán được 20k, thì buổi chiều chỉ còn bán được 5k...không bán thì biết làm sao, hết ngày 23 rồi...
          Nếu như đi sắm Tết, không nhìn thấy có những người vẫn đang miệt mài bên gánh hàng rong, phong phanh áo mỏng, đế dép bị mòn vẹt 1 bên...
          Nếu như khi đang dừng lại chờ mẹ mua hàng, có 1 cô bán hàng đi qua hỏi bán, cái mẹt còn dăm quả vú sữa...theo thói quen - lắc đầu "cháu không mua"...quãng đường đi 1 ngày lại dài hơn...
          Nếu như vẫn rất nhớ, và vẫn còn buồn...

25 tháng 1, 2011

22 Tết

           Về nhà từ hôm qua, và nghĩ rằng sẽ ghi lại những gì diễn từ giờ đến Tết. Năm ngoái từ hôm 26 mình đã vác máy ảnh chụp lại, ra giêng có cái để mà nhớ...
           Hôm qua xắng xở suốt từ sáng, cả buổi trưa đưa đồ đạc ra bến xe, gửi xe máy, cuối cùng thì 6h cũng về được đến nhà. Tết nhất thì cũng chưa có không khí gì mấy vì mình về sớm quá nhưng được cái năm nay có phong trào treo đèn lồng. Hình như cả thành phố đều thực hiện thì phải, nhà nào cũng phải có "đồng phục": 1 chiếc đèn lồng đỏ trước cửa. Dãy phố nhà mình sáng rực, nhìn thật là đẹp mắt. Thích!
           Sáng nay ngủ 1 mạch 8h mới dậy. Ở ngoài kia là bình thường thôi nhưng ở nhà thì không được. Bố mẹ với thằng em dậy sớm đi làm, đi học. Kết quả là bị xạc 1 trận vì cái tội mẹ gọi mãi xuống để trông nhà mà cứ ưỡn ẹo mãi.
          Đợt này đang xây mộ cho ông bà ngoại, bố mẹ ở ngoài đó suốt. Chiều mình cũng đạp xe ra. Lâu rồi không đi xe đạp, đi có gần 2 cây số mà thở không ra hơi, chán thế - èo uột quá đi! Công nhận là nnhà mới của ông bà đẹp thật, ốp đá granit hẳn hoi, các bác bảo là "nhà ông bà đẹp nhất khu thu nhập thấp" rồi "con cháu đang vất vả phơi nắng, ông bà thì ngồi cười...rụng rốn" Haha, cái nhà này, ai cũng hài! ;D
          Bây giờ thì mình đã leo lên giường rùi, ở dưới nhà vẫn đang khoan khoan đục đục cái gì không biết, hình như là sửa đường điện, đường ống nước gì đấy.
          Lúc nãy ăn cơm kể toàn chuyện ma, thằng Huy hôm nay chả dám ngủ 1 mình đâu. Hehe, nhát gan! Thôi thì hôm nay cho nó vác chăn sang ngủ ké vậy. Kể ra thì cũng chẳng còn mấy lúc được như thế này nữa...
          Và mình vẫn thấy hơi hơi buồn, bởi ai kia vô tâm...

21 tháng 1, 2011

Những việc phải làm 2 ngày nữa

           Sắp đến Tết! Chỉ cách đây 1 tuần thôi, ta còn vô cùng hoan hỉ khi Tết này có tiền cầm về nhà, có thể vênh mặt lên rủ lũ em đi chén bánh khoái. Thế mà, chỉ sau mấy ngày thôi. Ta phải làm 1 loạt những việc:
          - Mua hộ bếp gas cho bác 4 (chỉ vì ta trót cao hứng khoe khoang về mùa sell-off của thủ đô, huhu)
          - Mua nồi cơm điện về cho nhà (dù rằng "tiền cá quá tiền cơm")
          - Mua thuốc cho bác 1
          - Mua khăn quàng cho thằng em (lúc nãy nó vừa điện: "tiện thể mua 1 cái nữa cho con gái để Huy tặng") Hừ, cứ tưởng thủ đô hoa lệ cái gì cũng có và đẹp đấy à? Ừ, đúng là nhiều và đẹp hơn nhưng chết đắt em ạ! T_T
          - Đi chúc Tết các thầy cô, nhà bác nữa
          - Mua áo cho Mềm (trót "tiền trảm hậu tấu" của iem nó rùi)
          - Chưa kể là phải bảo dưỡng lại em Candy, và đại tu lại chính ta nữa chứ
.........
         Đấy! Ngần ấy cái  gạch đầu dòng khiến ta đau đầu tính toán, nợ nần thì ngày càng chồng chất, thẻ của anh thì cũng rút sạch rồi! ;((
        Có cái cách đơn giản nhất thì ta lại chẳng nghĩ đến. Này thì ngại ngùng, này thì "mất hết cả lòng kiêu hãnh", này thì...v...v
        Chỉ 1 cú điện thoại 3 phút...
        - "Ừ, sáng mai mẹ gửi cho!"
        Phù! Thế là xong! Cuộc đời vẫn đẹp sao, hehe! ;D

19 tháng 1, 2011

Liên hoan lớp Tiếng Anh

           Lớp TA có 18 người. Học với nhau 1 thời gian rồi nhưng cũng không biết về nhau nhiều lắm vì 1 tuần chỉ gặp nhau 3 buổi, mỗi buổi 1,5 tiếng. Nhưng có lẽ lý do chủ yếu là ai cũng coi đây là lớp "học thêm", học xong chỉ muốn nhanh nhanh về nhà để nghỉ ngơi sau 1 ngày đi làm, đi học vỗn dĩ đã rất mệt rồi. Vì thế mà hầu như mọi người chỉ biết tên, nghề nghiệp của nhau thôi. Hôm nay, lớp tổ chức 1 buổi tụ tập nho nhỏ, coi như là ăn tất niên vậy.
          Em Ngọc Anh - dân Hà Nội gốc, xung phong nhiệm vụ tìm quán ăn từ buổi học trước, dẫn mọi người đi lòng và lòng vòng mãi mãi mãi...đến 1 quán lẩu bò lề đường ở khu Thành Công. Hic! Quán ăn bé tí, xộc xệch, không có bàn ghế, phục vụ thì lâu ơi là lâu. Mở đầu là món lẩu với cái bếp ga tậm tịt và...1 nhúm thịt - chẳng thấm vào đâu so với 12 cái bụng đang gào thét vì đói. Món thứ 2 - bò nướng, có vẻ khá khẩm hơn.
         12 người: 10 học sinh và thầy giáo - Peter + his girlfriend - cô MC xinh đẹp! Peter hài hước, đáng yêu và...ăn rất nhiều! ;D Khổ thân Peter vì (mình tin là) vẫn chưa no đâu nhưng vẫn cứ cười cười: no rồi! (có khi về nhà phải xơi thêm vài gói mì + 1kg sườn nữa mất - theo lời chị người yêu, hehe)
         Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ, thân mật. Vì mình cũng không kỳ vọng tất cả sẽ trở nên thân thiết nên có thể thấy hài lòng. Và nhận ra 1 điều rằng: có những người chỉ gặp 1 lần có thể biết là bạn được hay không, có những người đi bên cạnh nhau rất lâu nhưng chỉ có thể thành bè được thôi.

17 tháng 1, 2011

Những giấc mơ ngày bé

            Buổi tối rảnh rỗi, ngồi trùm chăn, xem phim Tôn Ngộ Không - nhân vật khiến bao thế hệ mê mẩn, đặc biệt là các em nhỏ. Thấy lão Tôn có 72 phép thần thông biến hóa, tự nhiên nó nhớ về những giấc mơ của mình ngày xưa bé...
           Chả biết có phải xem nhiều phim hoạt hình, đọc nhiều Đôrêmon và truyện cổ tích quá hay không mà ngày nhỏ nó "ngây thơ" vô cùng. Và phải chăng vì cái sự ngây thơ đó mà nó có những giấc mơ "thánh thiện" mãi tồn tại, lớn lên cùng tuổi thơ...
           Đầu tiên là giấc mơ về "quả cô tiên". Đây là 1 loại hạt bé bằng que tăm, dài khoảng 1 đốt tay, khi già có màu đen, nếu thả vào nước thì kêu lách tách rất vui tai. Nó còn có tên gọi khác là quả nổ. Quả cô tiên chính là quả nổ khi còn xanh. Sở dĩ gọi là quả cô tiên vì vẫn được nghe mọi người nói rằng nếu 1 đứa trẻ ngoan, khi ngủ đặt nó dưới gối thì ban đêm sẽ có 1 cô tiên đến và tặng cho nhiều váy áo đẹp. Nó tin lắm, đêm nào cũng giấu 1 vốc quả cô tiên dưới gối, cố ngủ thật ngoan để chờ cô tiên đến. Tất nhiên đó chỉ là "mánh khóe" của người lớn dỗ trẻ con mà thôi. Vậy mà kỳ lạ là đến tận lớp 7 nó vẫn còn tin. Đã chờ đợi, đã băn khoăn và rồi ngơ ngẩn mãi suốt 1 tuổi thơ...
         Thứ hai là giấc mơ trở thành thiên thần. Đêm nào trước khi đi ngủ, con bé cũng "để dành" 15 phút, nhắm mắt và...tưởng tượng. Nó tưởng tượng mình là 1 thánh nhân, hệt cái kiểu trẻ con mơ thành siêu nhân bây giờ, hehe. Hình mẫu chính là...Quan âm Bồ Tát, nó sẽ thướt tha trong bộ váy trắng, tóc búi cao có khăn trùm thật là đẹp, 1 nốt ruồi đỏ giữa trán nữa. Và nó sẽ chuyên đi cứu giúp người nghèo, chữa bệnh nan y cho mọi người. Nó có 1 mong ước, 1 khát khao, 1 giấc mơ rằng: sẽ có 3 phép thuật: 1 là trẻ và xinh đẹp mãi mãi mãi (hì,đúng là đồ con gái), thứ 2 là có 1 cái "lọ nước thần" - chính là cái lọ mà Bồ Tát hay cầm ở tay ấy. Mỗi khi có ai đó cần cứu giúp, nó sẽ bay đến, lấy cành liễu nhúng vào lọ nước, vẩy vẩy vài cái, và...điều ước của họ trở thành hiện thực. Và thứ 3 là là 1 hộp thuốc thần kỳ, có hình dạng giống như hộp cao, chỉ cần bôi thuốc vào chỗ đau, chỗ bị bệnh là tất cả đều được chữa khỏi. Với những bảo bối đấy, nó sẽ làm được bao nhiêu việc tốt. Nhưng khi giúp xong, nó sẽ bay đi thật nhanh, để không bao giờ mọi người biết nó là ai.
          Và 1 giấc mơ nữa, là giấc mơ anh hùng - cứu chuộc thế giới. Nó luôn nghĩ rằng, nếu mà thế giới không còn chiến tranh thì nó có chết cũng được - tan biến thành bọt biển như nàng tiên cá, không 1 ai biết nó đã từng tồn trại trên đời cũng được. (đủ tư cách để tham gia ứng xử cuộc thi Hoa hậu hoàn vũ nhá, hehe)
          Kể ra thì cũng buồn cười thật! Có những niềm tin vô điều kiện để rồi ngơ ngẩn, có những giấc mơ hâm hâm, có những mong ước "màu hồng", vĩ cuồng  và ảo tưởng...
          Đấy là những giấc mơ ngày bé của nó. Những giấc mơ đó dai dẳng cả chục năm trời, và hoàn toàn nghiêm túc. Đến bây giờ, 23 tuổi - đôi khi nó vẫn tin vào cổ tích, thi thoảng nó vẫn nhắm mắt vào và tưởng tượng...
          Ai mà biết thì chắc là cười vào mặt nó mất. Trong thời đại 1 đống những thứ hổ lốn như thế này mà vẫn mơ mộng như thế...
         Ừ thì cứ kệ thôi! Vì nó có nói cho ai biết là nó như thế đâu!
         Suỵt! Đây là bí mật! ^.*

14 tháng 1, 2011

Củ chuối

           1 ngày nát tươm. Thư viện (vẫn) đóng cửa, bỏ học vì lang thang, tâm trạng bực bội... Ngột ngat, khó thở. Muốn bỏ hết, quên hết!!!
          Với cái tâm trạng này, ngày mai đi dạy, đâm đầu vào dải phân cách... Haha! Ngốc nghếch!

12 tháng 1, 2011

12-1-2011

           Mấy hôm nay lạnh thật, cứ nghĩ sáng dậy phải bò ra khỏi cái chăn ấm áp thật là khổ. May mà mình không phải đi làm như ngày trước nữa chứ không thì đầu hàng mất thôi. Mà kể ra thì mình cũng lười vô cùng vô tận ý, suốt ngày chỉ thích làm con mèo cuộn tròn trong chăn, ăn uống rồi đi chơi thôi. Không thích phải đi làm tẹo nào! Thật!
           Ở nhà cả ngày nên suốt ngày lang thang trên mạng, đọc báo rồi bờ lốc bờ leo của mọi người. Mình có 1 sở thích kỳ lạ là đọc blog của bạn bè, và của 1 số người mình chưa hề gặp mặt nữa. Là do mình tò mò? là do mình thích biết suy nghĩ của người khác? Hay vì mình muốn biết thêm về cuộc sống của họ - một cách thật nhất? Có lẽ là cả 3. Qua blog, mình cực kỳ hâm mô chị Hà Anh, mẹ Kún Kin - các chị ấy có 1 cuộc sống thật hạnh phúc. Và cứ thành thói quen, cứ bật mt là mình lại vào blog của các chị xem có entrry nào mới không, có sự kiện nào hay k. Các chị chẳng bao giờ biết có 1 người luôn luôn "theo dõi" mình nhưng chả bao giờ để lại comment đâu nhỉ?!:))
           Những ngày này, mình đang sống chậm. Có những lúc mình như phát điên vì buồn chán, vì tẻ nhạt. Cũng có những lúc thấy bế tắc, bất lực kinh khủng. Nhưng quan trọng hơn cả, là mình vẫn thấy đang "lớn" lên từng ngày, đang sống nhẹ nhàng, thanh thản và hạnh phúc...

10 tháng 1, 2011

Trước giờ học tại LL

            Ngồi trong thư viện của LL. Chỉ cách có vài mm cửa kính, bên ngoài là cuộc đời. Giờ tan tầm, trời lạnh nên ai cũng muốn về nhà nhanh hơn thì phải. Hối hả, chen chúc, tấp nập, vội vã...
           Sau giờ học, tôi cũng muốn trở về. Không phải là căn nhà tối, mà là nơi có ánh đèn ấm và 1 người đang chờ thấy tôi để mỉm cười...

9 tháng 1, 2011

9-1-2011

           Những ngày này, sao mà lạnh thế! Mà chẳng phải lạnh, rét mướt mới đúng. Cứ mỗi lần ra đường lỉnh cà lỉnh kỉnh bao nhiêu lâu: nào áo khoác, nào giày, nào khăn, nào mũ, nào găng tay... Nhưng mà vẫn cứ thấy rét. Tự nhiên lại nghĩ đến những người không nhà không cửa, mùa đông sẽ trôi qua như thế nào nhỉ?!? Thấy mình cứ bất nhẫn thế nào ấy, khi nằm trong chăn mà vẫn kêu ầm lên là "rét lắm!"...
........................
          Những ngày này, cuối năm. Liên miên là các đám cưới. Con bạn mình học cùng ĐH, mình cùng đi chụp ảnh cưới (xách vách cô dâu, hì), mua chăn ga... nó thật là hạnh phúc! Mặc dù cuộc sống phía trước còn rất nhiều khó khăn vậy mà mình vẫn thấy nó đầy lạc quan, mãn nguyện. Hôm nay vào nhà nó chơi, mới thấy 2 vợ chồng nó tình cảm lắm ý, nói năng nhẹ nhàng, chồng đi pha cafe cho vợ, vợ nấu ăn. Mình cứ đùa nó: "1 mái nhà trọ, 2 trái tim kim cương". Quả thật, đơn giản là hạnh phúc.
........................
           Rồi sắp tới chị Phương cũng cưới. Cô Hiền đi sang Úc cùng chồng. Năm ngoái, chị Phương vẫn chả bao giờ nghĩ sẽ yêu 1 ai đấy còn cô Hiền thì vẫn là  GV của trường Thương mại. Mới thấy thời gian trôi đi thật nhanh và chẳng ai biết trước được điều gì.
........................
          Dạo này bạn bè gặp nhau lúc nào cũng hỏi chuyện chồng con, và tự nói với nhau rằng thì là "già rùi đấy" hay "đến tuổi rồi", hehe! Mình thấy vẫn còn trẻ trung sôi nổi chán!
........................
         Năm nay, mùa đông không lạnh!^^